Không xác định
Chương 135: Dơ bẩn
Người đàn ông cao lớn vững chãi đứng chắn ngang cửa như một bức tường, nhìn cô đang dần chật vật di chuyển, đột nhiên tăng lực giữ chặt cổ tay cô.
Cổ tay trắng nõn mềm mại tựa sữa bò lập tức bị hằn thêm vài dấu ngón tay.
Kẻ buồn nôn ấy cười, ra lệnh ép cô tiến lại gần gã.
"Em gái nhỏ, mau tới đây."
"Cưng đừng trốn nữa, dù sao thì cưng trốn cũng không thoát nổi anh đâu."
"Biết nghe lời mới chịu ít khổ cực."
Hứa Nguyện bị gã kéo đi không thể thoát ra, vì thế cô dứt khoát thuận thế dùng sức ngược lại, dùng cùi chỏ thục thật mạnh vào lồng ngực mập mạp của gã.
"Con mẹ nó!"
Trước mắt Hứa Nguyện biến thành màu đen, cô thở phì phò, nghe tiếng gã tru réo đau đớn, cô không dám dừng lại nửa giây nào, lập tức tăng thêm sức mạnh khuỵu gối đánh gã.
“Á ——”
Kế tiếp là phần cổ, tên khốn này cao hơn cô quá nhiều, hiện tại cô không thể phát lực được nữa, cần phải dùng sức khéo léo, nếu không có thể bị thương nặng.
Cô có thể kiên trì thêm bao lâu nữa đây? Nửa phút?
Hứa Nguyện hít một hơi và nhanh chóng phán đoán tình hình trong đầu, thực hiện hành động tiếp theo: giơ nắm đấm lên.
Nắm đấm như gió, tưởng như sắp thành công, nhưng đã chậm, gã kia đã di chuyển tới gần cô.
Có lẽ vì cú đánh vừa rồi không đủ mạnh, gã dễ dàng kéo tóc tóc cô, đập vào khung cửa.
"Tao địt cả lò nhà mày! Con điếm thúi đéo biết xấu hổ!"
"Bố mày đập chết mẹ mày này!"
"Đập chết mẹ mày này!"
Khung kim loại rắn chắc cùng cửa gỗ vỡ nát phát ra tiếng vang thật lớn.
Trước mặt Hứa Nguyện chỉ nhìn thấy màn sương máu trước mặt, cô không thể nhìn thấy gì khác.
Màu đỏ… Là máu ư.
Của cô sao?
Hứa Nguyện cong người nằm trên mặt đất như con tôm, chống hai khuỷu tay xuống sàn, còn đang cố gắng nhảy lên, nhưng cơ thể hoàn toàn không còn một chút sức lực nào.
Cô mơ hồ nghĩ rằng nếu đập nát con chip đó thì thật tốt...
Nhưng có vẻ là xác xuất cô đã bị chấn động não cao hơn rồi.
Hứa Nguyện thấy gã đàn ông kia duỗi bàn tay dầu mỡ của gã về phía cô, cô bĩu môi muốn khóc.
Chỗ này thật dơ dáy, chắc chắn bây giờ cô cũng rất dơ, tên khốn này lại càng dơ.
Tất cả những tên đàn ông trên đời này đều dơ bẩn, ngoại trừ, ngoại trừ...
Nếu còn có thể sống sót.
Hứa Nguyện cảm giác được quần áo bị xé rách, biểu tình đờ đẫn mà nghĩ.
Không thể để Chiếu Chiếu thấy được bộ dạng cô lúc này. Anh thích sạch sẽ như thế, thấy cô sẽ bị dọa cho khóc mất thôi.
Tại sao cơ chứ. Cô chỉ muốn sống như một người bình thường thôi mà...
Tại sao có mỗi chuyện này mà cô cũng không được phép làm.