Không xác định
Chương 134: Hình như cô không gắng được nữa rồi
Một tiếng trôi qua.
Hứa Nguyện mở mắt ra, cô đổi chân trụ, tiếp tục nghĩ cách tháo tay nắm cửa.
Tay cô sưng vù, cổ họng cũng không thể phát ra âm thanh. Chẳng lẽ cô phải đợi ở đây một đêm chờ đến ngày mai mới có người tới hay sao?
Hình như cô không gắng được nữa rồi.
Hơn nữa bây giờ cũng đã trễ. Ở chỗ này, cô cũng không dám tùy tiện cầu cứu ai. Đúng ra không nên hô gọi người từ đầu rồi.
Tiếng bước chân từ xa tới gần, bàn tay Hứa Nguyện bỗng nhiên nắm chặt.
Rất chậm, nhưng đúng là đang đi về phía cô. Hình như là tiếng giày da, từng bước nặng nề, có thể là một người mập mạp dẫn tới thói quen mệt mỏi khi đi đường.
Đã vào nhà vệ sinh. Hứa Nguyện nín thở, ngón tay trên nắm cửa khẽ run.
Ở khoảng cách này cô có thế nghe thấy tiếng đế dày đạp nước, là một người cao lớn, mỗi bước chân dài tầm 0.7m.
Tóm lại, Hứa Nguyện chọn cách im lặng.
Vì tiết kiệm thể lực, cô đã không cầu cứu nữa nên khả năng cao là người này đi nhầm đường.
Cầu cứu một gã say bước nhầm phòng vệ sinh hay bị nhốt ở đây cả đêm, thật khó để nói cái nào nguy hiểm hơn.
Hứa Nguyện ôm cái trán nóng rực, chờ đối phương rời đi.
Nhưng còn một khả năng khác…
Hứa Nguyện cắn răng chống lại ngón tay đang co rút, cố gắng không phát ra tiếng động.
Tay nắm cửa đột ngột bị ấn xuống.
Hứa Nguyện giữ chặt tay nắm cửa, sau khi người bên ngoài thử kéo vài lần không được mới bắt đầu cười ra tiếng, nói: "Em gái nhỏ, cưng đừng kéo cửa nữa, mở cửa cho anh cưng vào với nào."
Đúng là đàn ông.
Phỏng chừng là đã sớm phát hiện ra cô rồi cố ý quan sát ở bên ngoài thật lâu mới tiến vào.
Hứa Nguyện càng không dám buông tay, nhưng cô bắt đầu không chịu nổi nữa. Cả người nóng lên, đầu nặng chân nhẹ, chân tay bủn run không còn sức lực.
Đối phương chỉ hơi dùng sức đã mở được cửa một cách nhẹ nhàng, cô bị hất tung ra cùng với cánh cửa.
Người đàn ông cao lớn mập mạp bự gần bằng cái cửa, nhe hàm răng ố vàng, vòng một tay qua vai cô rồi ôm vào lòng.
"Thật là một em gái xinh đẹp, sao em lại khổ thế này."
Thuốc đã ngấm vào người Hứa Nguyện, cả người cô bị người ta bắt ép một cách dễ dàng.
“Buông tôi ra!"
Thằng đàn ông kia duỗi tay sờ nắn chiếc cằm thanh tú của cô, gã vừa mở miệng đã bốc ra hơi rượu: "Bị ướt thế này sẽ cảm lạnh. Để anh trai đưa em đi thay quần áo nha."
"Tôi không muốn ... anh buông tôi ra."
Quần áo Hứa Nguyện ướt sũng, cổ tay cô trơn quá không thể cầm chắc được, nhân cơ hội này cô né tránh cánh tay gã, nghiêng ngả trái phải như một con cá.
Nhưng không gian ngăn quá nhỏ, cho dù cô có né tránh như thế nào, cũng chỉ là kéo dài chút thời gian mà thôi, cuối cùng vẫn không thoát khỏi lòng bàn tay của người đàn ông.