Không xác định
Chương 133: Bị nhốt trong nhà vệ sinh
Hứa Nguyện bị nhốt ở buồng vệ sinh kế bên.
Nghe tiếng vòi nước lạch cạch, sau khi xác nhận Hứa Vi thật sự mặc kệ cô rồi bỏ đi, cô nhìn chằm chằm trần nhà không nói lên lời.
Cô đã khiêu khích mấy chị dân chơi này theo kịch bản hệ thống đã cho, nữ chính lại không có lòng nhiệt tình như trong truyện gốc.
Cái hệ thống hại người này rốt cuộc là cái thứ gì không biết. Nếu từ đầu cái gì cô cũng làm theo nó thì không biết đã chết bao lần rồi.
Hứa Nguyện gian nan thử đủ cách muốn trèo qua cánh cửa nhưng ván cửa phòng vệ sinh cực kỳ cao, vách tường cũng không gắn bất kỳ cái móc treo nào, không thể đỡ được người.
Hệ thống thấy cô không có cách nào lập tức mỉa mai bằng giọng nói lạnh lùng.
“Không ra được thì ở trong đó luôn đi. Cô thoải mái lâu rồi, bọn họ lưu đày cô nơi dị giới chính là muốn cô chịu khổ.”
“Vốn dĩ cô chỉ là cục đá lót đường mà thôi, những chuyện này cô đều phải trải qua.”
Nếu không phải đây chỉ là một AI không có cảm tình, Hứa Nguyện đã cảm thấy dường như nó đang cười trên nỗi đau của người khác.
“Cô có biết đá lót đường là cái gì không hả? Là tro tàn xuất hiện sau lửa đạn. Đả kích mục tiêu chưa là gì cả, thậm chí còn chết một cách qua loa tùy tiện, dù sao thì cũng chẳng ai để ý.”
“Nín cái họng lại giùm được không? Giao diện âm lượng ở đâu thế?”
“Ngay cả khi cô không làm theo những gì tôi nói thì chuyện nên xảy ra vẫn cứ xảy ra. Đây chỉ là bắt đầu.”
Hệ thống còn chưa nói xong, một xô nước lạnh băng xối từ trên đỉnh đầu xuống khiến Hứa Nguyện ướt như chuột lột.
“Khụ khụ khụ… Mấy người đừng có quá đáng…”
Hứa Nguyện còn chưa kịp đổi giọng, một thùng nước khác lại xối xuống.
Như thể sợ không xối dính cô, họ xối tiếp thùng thứ ba. Sau đó Hứa Nguyện mới nghe từng tiếng bước chân dồn dập rời đi.
Hứa Nguyện lau mặt, nước trên tóc nhỏ giọt che đi tầm mắt cô.
Cô dùng sức vỗ ván cửa, muốn hô to để thu hút sự chú ý của người khác: “Có ai không? Ở đây có người! Cho tôi ra ngoài!”
Vị trí của phòng vệ sinh này rất hẻo lánh, tuy bên trong đã được trang hoàng lại nhưng dì lao công chỉ dọn mỗi ngày một lần, mà giờ này nhà thiết kế cũng đã tan tầm.
Hứa Nguyện hét vài câu mà cổ họng đau rát.
Thành phố Giang có sự chênh lệch nhiệt độ rất lớn giữa ngày và đêm. Cô vừa bị xối nước lạnh, ngoại trừ cảm giác dính nhớp toàn thân ra thì không còn cảm giác khó chịu nào nữa. Đỉnh đầu truyền đến gió lạnh khiến cả người cô rét run.
Nước lạnh thấm vào từng lỗ chân lông, lạnh đến mức răng cô lập cập vào nhau.
Hơn nữa… Quán bar này rất huyên náo, cô có thể nghe được tiếng nhạc phát ra từ phòng bên cạnh, nhưng tại sao… lại không ai đến, một người cũng không vào xem ư?
Điện thoại bị rớt trước khi cô chạy vào, ý thức cô bắt đầu trở nên mơ hồ, chỉ có thể đoán đại khái mình đã bị khóa bao lâu.
Mệt quá… lạnh quá… chỉ có thân thể nóng lên một cách bất thường.