Xuyên Sách Xuyên Thành Bạn Giường Của Nam Chủ (Dịch Full)

Chương 138 - Chương 138: Mất Trí Nhớ

Không xác định Chương 138: Mất trí nhớ
Sau khi hết thuốc tê, Hứa Nguyện bị cơn đau dần tỉnh lại.

Mùi thuốc khử trùng…… trên chăn có chữ, đây là bệnh viện sao?

Cô mê man cố gắng nhớ lại từng chút nhưng cũng không nhớ ra được tại sao bản thân lại ở đây.

Trong ngoài đầu đều đau đớn vô cùng, chuyện gì đây……

Cô giơ tay muốn khẽ chạm vào cái đầu đáng thương của mình.

Trên đỉnh đầu có người đè tay của cô xuống, lên tiếng ngăn cản: “Nằm xuống đi, đừng lộn xộn.”

Hứa Nguyện khẽ chạm vào mu bàn tay đang đặt trên mặt cô của anh, giọng yếu ớt oán trách nói: “…… Đau quá.”

Làm xong hành động này bản thân cũng hơi ngẩn ra.

Sao cô lại dựa vào anh gần như vậy……

Cô gái nhỏ nằm vùi trên chiếc giường lớn giống như con thú nhỏ bị con người làm bị thương, vừa mềm mại vừa nhỏ yếu nhưng vẫn thân mật với anh bằng khuôn mặt nhỏ nhắn.

Lòng Thẩm Chiếu mềm nhũn thành nước, u ám trong mắt tản đi, nhẹ nhàng gọi tên cô: “Nguyện Nguyện, đau thì uống thuốc trước nhé?”

“Ách, tôi bị thương sao?”

Hứa Nguyện cố nhớ lại những chuyện đã xảy ra, đầu không cử động được nhiều, cô chỉ có thể gắng sức nhìn người đứng cạnh giường.

Phía dưới áo sơ mi của người đàn ông nhuốm máu vẫn chưa kịp thay, sắc mặt một đêm không ngủ có phần mệt mỏi, trong ánh mắt chứa đầy dịu dàng nhìn cô không rời.

Vẻ mặt Hứa Nguyện nghi hoặc.

“Anh là ai?”

Bàn tay áp bên má cô khẽ run, niềm vui của Thẩm Chiếu thoáng chốc cứng đờ: “Nguyện Nguyện?”

Ý nghĩ không hay chợt lóe lên.

Anh lập tức ngồi xuống tiến gần tới đối mặt với cô, vẻ mặt ngưng trọng: “Nguyện Nguyện, em…… không nhận ra anh sao?”

Hứa Nguyện so sánh người đàn ông trước mắt với miêu tả của hệ thống.

Sống mũi cao, khuôn mặt góc cạnh, đường nét thanh tú, diện mạo xinh đẹp làm người khác nhìn mà khó quên được.

Khuôn mặt này trong cuốn sách điềm văn chỉ có thể là một người……

Ồ, không phải là vị hôn phu rẻ tiền muốn giết cô kia sao.

“Anh là Thẩm Chiếu phải không?”

Tuy Hứa Nguyện đặt câu hỏi nhưng khi nói đã chắc chắn mấy phần.

“Là anh.”

Có lẽ do ngủ mê man vừa mới tỉnh chưa kịp phản ứng lại, Thẩm Chiếu hơi chút yên tâm, chạm vào khuôn mặt nhỏ nhắn của cô tựa hồ cảm giác giọng nói của vị hôn thê nhỏ có hơi kỳ lạ.

Hứa Nguyện vừa chăm chú nhìn anh vừa hỏi: “Sao tôi lại ở đây?”

Thẩm Chiếu nhíu mày: “Em bị thương, em không nhớ gì sao?”

“Ừm……” Hứa Nguyện xoắn xuýt.

“Không sao, đừng hoảng.” Thẩm Chiếu cầm lấy bàn tay nhỏ của cô đứng bên cạnh giường dịu dàng nói: “Em bị đập đầu nên có lẽ ảnh hưởng đôi chút đến trí nhớ, bác sĩ nói là bình thường, qua một thời gian ngắn thì sẽ khỏi.”

Đối với một cô gái ở tuổi này mà nói thì những chuyện kia thực sự quá bỉ ổi, nếu để lại tổn thương tâm lý cho cô thì không phải một vài người trả giá thay cho tiền là có thể giải quyết được…… quên đi cũng tốt.”

Không quên anh là được.

“Anh sẽ luôn ở bên em.”

 

Bình Luận (0)
Comment