Không xác định
Chương 140: Nam chính sẽ không yêu ai khác ngoài nữ chính
Cô liếc nhìn màn hình hệ thống chiếu cho cô xem điểm nhiệm vụ, có hơi chút ngạc nhiên: “Đã hoàn thành nhiều như vậy rồi sao?”
“Ừm. Tuy lần này cô bị thương nhưng thu được năm điểm cốt truyện nên tất cả đều đáng. Mong rằng cô sẽ không ngừng cố gắng, tôi sẽ giúp cô hoàn thành nhiệm vụ, đưa cô trở về nhà.”
“Ngoài ra, tôi muốn nhắc cô tránh xa Thẩm Chiếu ra.”
“Tôi thật sự muốn hỏi tại sao anh ấy lại ở đây, lại còn……” Hứa Nguyện suy nghĩ một chút rồi mới nói ra chữ kia: “Kỳ lạ như vậy nữa?”
“Sau khi cô bị thương, anh ta đúng lúc đi ngang qua nên đã cứu cô.”
Hứa Nguyện trợn mắt: “Anh ấy tốt bụng vậy sao?”
“Ừm…… vì mối quan hệ của cô với anh ta có hơi đặc biệt.”
“Quan hệ gì đặc biệt?”
“Nói đơn giản là bởi vì sau khi cô bất ngờ phát sinh quan hệ với anh ta, anh ta có ham muốn không bình thường đối với cô, tạm thời tôi chưa tìm được nguyên nhân nhưng anh ta quả thật thường xuyên tìm cô để phát tiết, ờm, theo cách nói của người bình thường là tình một đêm?”
“Ha?”
Hứa Nguyện trợn tròn mắt, tại sao mỗi chữ hệ thống nói cô đều biết nhưng ghép lại với nhau thì lại nghe không hiểu vậy.
“Tóm lại, nam chính sẽ không yêu ai khác ngoài nữ chính đâu.”
“Đương nhiên tôi biết chuyện này rồi.”
“Cô biết thì tốt.” Hệ thống tiếp tục nói: “Vậy nên đây chỉ là chuyện ngoài ý muốn, Thẩm Chiếu chỉ là có ham muốn sinh lý với cô nên mới xem cô như đối tượng tình dục, nếu cô cũng không ngại phương diện này thì cứ để thuận theo tự nhiên.”
Hành vi cặn bã gì đây, lại còn là chỗ chết gì của hệ thống nữa……
“Bây giờ sẽ thông báo nhiệm vụ tiếp theo cho cô.”
Cửa kính mờ bị gõ hai cái.
Âm thanh của Thẩm Chiếu vọng tới: “Nguyện Nguyện, mình em có làm được không?”
“A, em xong rồi đây, bây giờ em ra ngoài liền.”
Hứa Nguyện mở cửa ra thấy Thẩm Chiếu đứng cạnh cửa không khỏi có chút lúng túng theo bản năng cúi đầu xuống, tránh được bàn tay của anh đưa tới muốn đỡ cô.
Rốt cuộc Thẩm Chiếu cảm thấy sự lạnh nhạt của cô, con ngươi hơi trầm xuống nhưng không nói gì.
Hứa Nguyện tự ngồi trở lại giường vặn vẹo ngón tay, chỉ cảm thấy hít thở bầu không khí ở đây cũng không được tự nhiên lắm.
Đột nhiên tỉnh dậy có thêm một bạn tình, sao có thể đối mặt với chuyện này đây.
Thẩm Chiếu ngồi xuống với cô nhìn cô gái nhỏ buồn rầu không nói lời nào thì mỉm cười, lấy bát thuốc trên đầu giường đưa cho cô: “Uống thuốc vào hẳn sẽ đỡ hơn đấy, nếu còn đau thì chúng ta gọi bác sĩ tới khám.”
“Ồ.” Hứa Nguyện lúng túng nhận lấy uống ừng ực.
Thẩm Chiếu mỉm cười lau miệng cho cô: “Hình như hơi đắng thì phải, muốn ăn kẹo không?”
“Ưm…… không cần đâu.”
Hứa Nguyện hoảng sợ nhìn anh tự nhiên lại lau miệng cho cô, lấy ra hai viện kẹo dẻo màu hồng trong tay.
“Em phải kiêng dầu mỡ, bánh ngọt cũng không thể ăn đành thưởng kẹo cho em bé ngoan của chúng ta vậy.”