Không xác định
Chương 146: Phải thường xuyên như vậy sao
Hứa Nguyện ngồi trên băng ghế nhỏ, nhìn anh lấy khăn bọc lấy người mình, cầm chiếc chậu nhựa lớn màu đỏ từ cửa hàng tiện lợi của bệnh viện rót nước vào.
Cô nâng cằm vẻ mặt nghiêm túc, cố gắng khiến cho bản thân nhìn như không phải không biết mới hỏi anh như vậy.
“Chúng ta, phải làm thường xuyên làm vậy sao?”
Tay cầm khăn lông của Thẩm Chiếu ngừng lại, cong môi nhìn cô: “Thường xuyên như kiểu nào?”
“…… Như kiểu vừa nãy.”
“Em muốn thường xuyên làm vậy sao?”
“Không muốn.”
Thoải mái thì đúng là thoải mái, nếu nói một tuần một lần để điều chỉnh sinh lý thì cô cũng rất bằng lòng.
Nhưng anh thật sự quá lâu, nếu sau này phải làm tình với anh, vậy thì…… thật muốn chạy trốn.
Thẩm Chiếu cúi đầu vắt khăn lông trong chậu nước cười nhưng không nói.
Miệng nói một đường lòng lại nghĩ một nẻo, rõ ràng là rất thích làm loại chuyện này với anh.
……….
Bây giờ Hứa Nguyện chỉ có thể nằm ngủ, Thẩm Chiếu vừa mới lau rửa cho cô, cảm giác đau nhức của rượu cồn vẫn chưa hết, trong đầu cô rất yên tĩnh.
Cô kéo Thẩm Chiếu giúp cô tìm lại điện thoại, tính toán nhiệm vụ tiếp theo.
Nhà họ Hứa phá sản, đây xem như là số ít tình tiết trong nguyên tác không bị bóp méo. Trước đây khi cô vẫn còn ở nhà đã xuất hiện manh mối ban đầu.
Chỉ cần cô không cố tình can thiệp vào, hẳn sẽ không có vấn đề gì……
Hứa Nguyện ngủ cả đêm nên có chút không ngủ được, dứt khoát xoay người ngồi dậy: “Có phải anh không ngủ một đêm rồi không?”
“Ừm.” Thẩm Chiếu vừa mới nằm xuống, thấy cô ngồi dậy thì cũng ngồi dậy theo: “Không ngủ được à?”
“Vậy anh mau ngủ đi.”
Hứa Nguyện đẩy anh nằm xuống, còn thân mật nhét góc chăn vào: “Nhìn anh mệt mỏi thành thế này rồi, cẩn thận mắt dài sưng lên thì không đẹp đâu.”
Lẽ nào em chỉ quan tâm anh có đẹp không thôi hay sao?
Thẩm Chiếu nhất thời cứng họng mím môi nhìn chằm chằm gò má cô dường như đang chờ nói thêm chút gì đó, nhưng Hứa Nguyện đã cầm lấy điện thoại bận việc của mình rồi.
Thẩm Chiếu khẽ chạm vào tay cô, cô quay đầu lại: “Sao vậy?”
Hứa Nguyện nói xong thì nhớ đến điều gì đó, cúi người nhích lại gần.
Hương thơm nồng ấm của thiếu nữ thoảng qua chóp mũi của anh, Thẩm Chiếu mong chờ nhắm mắt lại.
Một lọn tóc rủ xuống, thay cho xúc cảm của bờ môi mềm mại đặt xuống mà anh tưởng tượng.
Âm thanh lạch cạch mở đèn vang lên bên tai, Thẩm Chiếu mở mắt chỉ thấy Hứa Nguyện đã ngồi trở về chỗ cũ, rèm cửa tự động đang chuyển sang chế độ che hoàn toàn.
Bên trong phòng tối đen, chỉ có ánh sáng yếu ớt phát ra từ chiếc điện thoại màu đen của cô.
“Ngủ đi.”