Không xác định
Chương 147
Hứa Nguyện bắt đầu tới thế giới này mới ý thức được bất kỳ lúc nào cô cũng đều lo nghĩ chuyện tiền nong.
Ở trong tòa tháp cô được chọn là người thừa kế của đế Hầu gia, dòng họ coi cô như linh vật mà nuôi dưỡng, xem như hữu danh vô thực thì cũng không ai để cô thiếu tiền.
Nhà họ Hứa chủ yếu kinh doanh giày dép áo quần truyền thống và nhà hàng ăn uống ở Ngô Dương, của cải rất nhiều. Thẩm Phỉ rất chú tâm nuôi dưỡng đứa con gái độc nhất này, nguyên chủ cầm tiền tiêu đến hết vài con số cũng không chớp mắt.
Nhưng sau khi cô rời nhà họ Hứa thì sao?
Người Hứa Nguyện có thể dùng không nhiều, vừa phải có năng lực xuất chúng vừa không thể có dính dáng tới nhà họ Hứa, tốt nhất là những nhân vật ngoài lề có thể mở khóa kỹ năng trong nguyên tác.
Bách Văn cũng được tính là một trong số đó vì anh ta đã thay cô ra mặt thông qua thỏa thuận khống chế Mạch Cách Lâm tiến hành đầu tư, thỏa thuận thiết kế phương thức giao dịch ngoài Trương Tố Nguyệt vẫn chưa có người nào phát hiện ra.
Tiên tri được xem như bàn tay vàng của cô, mặc dù hiện giờ tình tiết sai lệch ngày càng lớn với nguyên tác nhưng tập trung vào các sự kiện mới xuất hiện trong nguyên tác luôn có thể có thu hoạch.
Ví dụ như trước đây Thẩm Chiếu bắt đầu kinh doanh một kho hàng nặng của công ty dược phẩm SKK, hay là gần đây công nghệ kỹ thuật mà Triệu Lan triển khai muốn mời cô tham gia cùng Trương Tố Nguyệt.
_____________Chỉ vì giấc ngủ ngon của người thân bệnh nhân mà phòng bệnh VIP đã bị biến thành phòng ngủ, Hứa Nguyện dựa vào trong góc tay vịn ghế đặt máy tính trên đầu gối.
Cô day day huyệt thái dương, lật xem bản kế hoạch Lý Tiệp gửi tới, hơi thất thần suy nghĩ chuyện khác.
Đói quá, có cần mua ăn sáng cho đại lão luôn không? Hay là trực tiếp ăn món trung nhỉ?
Nhưng mà kiểu ăn uống của đại lão này không phải đều có người chuyên phụ trách sao……
Điện thoại bên chân khẽ rung lên, Hứa Nguyện liếc nhìn rồi cầm lên, nhảy khỏi tay vịn ghế.
Nhớ tới đại lão còn đang ngủ, cô rón rén đi tới cạnh cửa từ từ vặn nắm đấm cửa, mở cửa đi ra ngoài không phát ra tiếng động.
Cô nhìn ngó xung quanh rồi đi tới cuối hành lang nhận điện thoại.
“Alo, mẹ, sao giờ này còn tìm con?”
“Không có chuyện gì đâu, chỉ bị đụng đầu thôi, qua mấy ngày là khỏi rồi.”
“Thẩm Chiếu ở cạnh con, yên tâm đi, không hủy dung đâu.”
Hứa Nguyện mở video che đầu đi, để lộ mặt mình ra cho Thẩm Phỉ.
“Mẹ nhìn đi, tình trạng da cũng không tệ lắm.”
Thẩm Phỉ nhìn một lúc mới miễn cưỡng yên tâm: “Đứa trẻ này con đúng là hấp tấp, may mà không phải chuyện lớn nếu không mẹ biết phải làm sao?”
“Gần đây người trong nhà có khỏe không ạ?”
Hứa Nguyện nhìn mặt Thẩm Phi có vẻ lo lắng, biết rằng khoảng thời gian này bà rất khó khăn.
Bởi vì công ty của Hứa Chính Dương chuyển đổi mô hình thất bại, kinh doanh gặp rủi ro, nợ một món tiền lớn. Bất đắc dĩ phải đưa vào công ty của bác cả Hứa Chính Lợi đầu tư để dập lửa, lại bởi vì ầm ĩ tranh chấp quyền lợi với Hứa Chính Lợi mà đối đầu nhau.