Xuyên Sách Xuyên Thành Bạn Giường Của Nam Chủ (Dịch Full)

Chương 151 - Chương 151: Vừa Hoảng Vừa Đau

Không xác định Chương 151: Vừa hoảng vừa đau
“Em đùa thôi, cứ nghe theo toàn bộ sự sắp xếp của anh là được.”

“Nguyện Nguyện.”

“Ừ?”

“Em có thể nói bất kỳ điều gì với anh.”

Thẩm Chiếu cảm thấy khi đối mặt với cô, bản thân xa lạ đến mức chính mình cũng không nhận ra. Nhưng không sao, nếu có thể làm Nguyện Nguyện thích thì anh có thể biến thành bất kỳ dáng vẻ nào.

Dính lấy với cô thế nào cũng không đủ, nếu có thể xoa cô nhập vào trong xương cốt thì quá tốt rồi, cũng không cần muốn ôm cô mỗi ngày nữa.

Hơn nữa càng tìm hiểu càng cảm thấy…… Nguyện Nguyện và anh là trời sinh một cặp.

Anh cũng đã âm thầm điều tra nhưng quả thực manh mối quá ít, hơn nữa anh vẫn càng muốn nghe Nguyện Nguyện chủ động giải bày với mình.

Thẩm Chiếu nhẹ nhàng kéo ngón tay cô khẽ lắc: “Vậy nên em có lời gì muốn nói với anh không? Gia đình, quá khứ, gì cũng được.”

Hứa Nguyện cảm thấy nhiệt độ trên đầu ngón tay, im lặng hồi lâu.

“Không có.” Cô ngẩng đầu cười, nói: “Gia đình của em là ai, có quá khứ gì không phải anh đều biết rồi sao?”

“Em không cần qua loa với anh như vậy. Anh không ép em trả lời. Nếu em không muốn nói thì anh sẽ không hỏi nữa.”

Thẩm Chiếu có hơi thất vọng, vốn tưởng rằng không dễ dàng gì mới làm thái độ của Nguyện Nguyện dao động, muốn gần gũi với cô hơn nhưng luôn gặp phải trắc trở.

Hứa Nguyện vùi mặt vào trong tay khẽ cọ: “Vốn dĩ em cũng không có gì để nói cả…… có nói anh cũng không hiểu đâu.”

Dáng vẻ cuộn tròn người của cô giống như chú mèo con ngoan ngoãn đáng yêu, Thẩm Chiếu muốn hôn đến cổ họng phát ngứa, căn bản không muốn nói những chuyện làm cô buồn.

Nhưng đầu cô lại bị thương, trở thành chú mèo tàn tật bị bỏ rơi lại càng đáng thương hơn.

Thẩm Chiếu không dây dưa chủ đề này nữa, cầm móng vuốt đệm thịt của cô lên đặt lên khóe môi khẽ hôn.

“Anh sẽ đợi đến khi em muốn nói với anh.”

“Nhưng trước lúc đó, Nguyện Nguyện sẽ luôn ở cạnh anh chứ?”

“Ừm…… luôn luôn là bao lâu?”

“Cả đời có được không?”

Dĩ nhiên là không được.

Con mèo nhỏ ghét bỏ nhìn anh dường như đang chế giễu lòng tham của anh.

Nhưng Thẩm Chiếu lại cực kỳ để ý vấn đề này, đợi mãi không được câu trả lời bị chú mèo nhỏ không tim không phổi làm cho vừa hoảng vừa đau, luống cuống nắm lấy lòng bàn tay cô nhất định cần câu trả lời chắc chắn của cô.

“Nguyện Nguyện, bé cưng…… có được không?”

“Được thôi được thôi, cả đời thì cả đời.”

Hứa Nguyện bị ánh mắt trong suốt mang theo vẻ cầu xin nhìn chằm chằm, không còn cách nào đành phải đáp ứng.

Dù sao thì cũng là nói vài lời dỗ đại lão vui vẻ mà thôi, muốn bao nhiêu có bấy nhiêu, không phải đại lão cũng thường hay dỗ cô sao.

Thẩm Chiếu mỉm cười mãn nguyện, hôn khắp lòng bàn tay nóng bỏng của chú mèo nhỏ, trong mắt nhanh chóng tràn đầy niềm vui.

Hứa Nguyện bị ép đưa tay lên miệng anh, bất đắc dĩ nhìn trần nhà.

Rốt cuộc trước khi mất trí nhớ cô đã làm gì, đây thật sự là nam thần cao lãnh trong truyện à, tại sao đại lão lại thích dán sát vào người khác như vậy.

 

Bình Luận (0)
Comment