Không xác định
Chương 150: Cha không thương mẹ không yêu
“Rốt cuộc là gì vậy?” Hứa Nguyện ôm lấy cổ anh lắc lắc: “Có liên quan gì tới vết thương của em không?”
“Không có gì cả.” Thẩm Chiếu khẽ lắc đầu, không muốn cô nhớ lại.
“Anh không nói em cũng biết, vết thương của em không thể là do mình tự gây ra được.”
Hứa Nguyện ngồi bó gối, cằm đặt trên đầu gối, sắc mặt sầu muộn: “Dù sao thì em cha không thương mẹ không yêu, chồng cũng không thích em, em bị bắt nạt cũng không có ai làm chủ cho em.”
“Càng nói càng sai, sao chồng lại không thích em được? Hơn nữa dì Thẩm cũng rất yêu thương em.” Thẩm Chiếu ngồi ở mép giường, khẽ hôn lên trán cô: “Anh sẽ giải quyết ổn thỏa mà.”
“Vậy anh cũng không nói cho em rốt cuộc sao em lại thành ra bộ dạng này?”
Không giải thích được tại sao trên đầu lại bị biến thành bộ dạng này, đổi lại ai mà chẳng tức giận. Cô nghe được lời Vu Phần nói biết rằng mình gặp đại nạn vẫn còn có uẩn khúc khác, sao bằng lòng bỏ qua được.
Hứa Nguyện thấy anh không chịu nói thì lôi lấy cổ áo của anh, hung hăng nói: “Vậy anh nói đi, hắn ta chết chưa?”
Thẩm Chiếu để mặc cô lôi kéo, khi mở miệng giọng nói cũng trầm xuống vài phần: “Sẽ chết thôi.”
Hứa Nguyện ngẩn người không ngờ anh lại thật sự nói vậy nhưng khẽ sờ lên làn da đỏ ngứa ở cạnh miệng vết thương, trong lòng không cảm thấy áy náy gì.
“Dễ dàng cho hắn rồi.”
Thẩm Chiếu biết vết thương của cô lành rồi rất khó chịu, nắm lấy ngón tay không cho cô sờ lung tung: “Em còn ý kiến gì không?”
“Em muốn biết là cố ý làm hại? Hay là cưỡng hiếp không thành?” Hứa Nguyện nhìn vào mắt anh hỏi.
Cô bắt gặp đáy mắt Thẩm Chiếu bỗng nhiên càng u ám thêm, nói rành rọt: “Ha, cưỡng gian không thành sao?”
Nói vậy thì Hứa Nguyện có thể hiểu được tại sao anh lại tức giận như vậy, bạn chung giường ngủ với nhau lâu như vậy suýt nữa bị người khác chấm mút, ít nhiều dục vọng chiếm hữu cũng tăng lên.
“Đúng là tên thối tha. Mặc dù theo luật hiện hành anh có thể để hắn chết đã là thiên vị em rồi nhưng em vẫn cảm thấy cái giá như vậy là quá nhẹ rồi.”
Hứa Nguyện gối lên bàn tay nhỏ nhắn của mình thay cho đầu gối, khẽ cong môi cười.
“Không thấy mặt trời, sống dở chết dở, còn gì đáng sợ hơn cái chết nữa? So với việc trực tiếp đi chết, thì việc cách cái chết một bước đến gần địa ngục càng thống khổ hơn."
Giọng cô mềm nhũn nói những lời này mang theo nụ cười giống như đang nói chuyện không quan trọng vậy.
Đây là lần đầu tiên Thẩm Chiếu thấy rõ vẻ ngoài xù lông của động vật nhỏ mềm mại đáng yêu, đáy mắt vị hôn thê nhỏ của anh đầy vẻ chán đời và lãnh đạm.
Ánh mắt không nên có của cô gái được chiều chuộng nuôi nấng mà lớn.
Thẩm Chiếu yên lặng trong chốc lát lắng nghe tiếng lòng mình, giơ tay ôm lấy cô.