Không xác định
Chương 149: Ở đây có hai con chó
Cho nên khi Nguyện Nguyện chạy ra trước anh đã đi theo rồi.
Hứa Nguyện không biết rằng chính mắt anh đã nhìn thấy hiện trường mình bị thương, bóng ma trong lòng còn nặng hơn cô, nghĩ rằng đại lão cũng không có lý do gì mà rình coi cô liền bỏ qua luôn việc này.
Cô đẩy tay Thẩm Chiếu ra, hào hứng đi theo Vu Phần vào phòng: “Thơm quá, trong đây có phần của tôi không?”
“Đương nhiên là có rồi, đều nấu theo khẩu vị của cô, chỉ là nấu thanh đạm hơn chút, bà chủ còn để nhà bếp giết một con gà nấu canh bồi bổ cho cô nữa.”
Bụng Hứa Nguyện sớm đã đói meo, không kịp chờ rửa tay đã ngồi xuống bên cạnh bàn.
“Gâu gâu!”
Đột nhiên Tây Lê từ dưới gầm bàn ngẩng đầu lên, tay Hứa Nguyện run lên suýt chút nữa đánh rơi đũa.
“Thiếu phu nhân sợ chó, đột nhiên mày chui ra dọa cô ấy rồi kìa.” Vu Phần đuổi Tây Lê đi sang bàn khác.
Tây Lê không vui cắn vào ống quần của Vu Phần, bản thân lại quay người chui trở lại xuống dưới bàn.
Hứa Nguyện thấy nó quay sang phía mình, kìm nén mong muốn chạy ra ngoài, cố bình tĩnh mỉm cười.
Đại lão sao còn nuôi cả chó nữa.
Thẩm Chiếu lặng lẽ ngồi xuống bên cạnh cô, chú ý tới vẻ cứng nhắc cô thì cản Tây Lê lại.
“Để cô ấy ăn cơm trước đã.”
Hứa Nguyện liếc nhìn Tây Lê bị Thẩm Chiếu kéo tới chỗ bên cạnh, mỉm cười cầm đũa lên.
Con này cũng khá nghe lời đấy chứ.
Đợi cô ăn xong đặt đũa xuống, Tây Lê không kịp đợi đã vượt qua Thẩm Chiếu nhảy vào lòng cô.
Chú chó lớn cọ cọ vào cô, móng vuốt gạt cánh tay cô đi giống như bộ dạng muốn cô ôm một chút.
Vu Phần thấy vậy cũng cười: “Tính tình Tây Lê giống với cậu chủ, rất thích hôn cô Hứa.”
Thẩm Chiếu lặng lẽ nhìn cũng không phản bác gì, nhưng Hứa Nguyện vừa giơ tay thử sờ vào đầu chú chó anh liền lên tiếng: “Được rồi đấy, xuống đi.”
Tây Lê nhảy xuống từ trên người cô, Thẩm Chiếu cúi người tiến tới khẽ hôn lên gò má của cô.
A…… Sao có cảm giác ở đây có hai con chó liền vậy.
Vu Phần dường như thường thấy cảnh tượng như vậy, cúi đầu nói: “Thiếu phu nhân……”
“Anh gọi tôi là Hứa Nguyện hoặc cô Hứa là được.” Hứa Nguyện đẩy người bên cạnh ra, kéo dài khoảng cách.
Cô còn chưa có gì với Thẩm Chiếu mà, đột nhiên bị gọi là phu nhân, cái này cũng kỳ lạ quá rồi.
Thẩm Chiếu nhìn đôi môi căng mọng của cô , dường như thầm chấp nhận yêu cầu của cô nhưng một giây sau đã hôn lên môi cô.
“Ưm……”
Hứa Nguyện đỏ mặt, vội nhìn Vu Phần thấy hắn cúi đầu không nhìn cô mới yên tâm.
“Cậu muốn nói gì?”
“Vì để phối hợp lấy chứng cứ, tôi muốn thỉnh cầu cô cố gắng nhớ lại đêm hôm đó……”
“Không cần đâu.” Cuối cùng Thẩm Chiếu cũng rời tầm mắt từ trên người Hứa Nguyện sang nhìn hắn ta: “Nguyện Nguyện không nhớ nữa rồi.”
Vu Phần ngẩn người rất nhanh liền cúi đầu: “Rất xin lỗi.”
“Cậu đi trước đi.”
“Vâng.”
Vu Phần thu dọn hộp cơm rồi rời đi rất nhanh.
Hứa Nguyện nghĩ ngợi: “Anh ta nói vào tối hôm đó……”
Thẩm Chiếu không nói lời nào bế cô trở về giường: “Không có gì, đừng nghĩ nữa.”