Không xác định
Chương 153: Meow
“Chào buổi sáng cô Hứa.”
Trình Hành Yên xách chiếc túi nhỏ thuần thục đi tới, thay dép xong rồi đặt túi lên bàn bàn ăn.
“Chúng tôi mang bữa sáng tới cho cô đây.”
“Chào buổi sáng.” Hứa Nguyện ngáp dài chào từng người mới của công ty vào cửa, nhìn thấy người cuối cùng cô không khỏi kinh ngạc mở to cặp mắt buồn ngủ: “Bách Văn cũng tới à?”
“Đúng vậy, đàn em kêu tôi đưa cậu ta đến thăm cô.”
“Bây giờ em đã có bọn họ thì quên anh luôn rồi, dọn ra khỏi trường cũng không nói với anh tiếng nào.” Bách Văn ôm thùng giấy bước nhanh tới gần: “Còn nữa, mới mấy ngày không gặp đầu em sao lại thành ra như vậy rồi?”
“Lăn đi.”
Hứa Nguyện không mấy bằng lòng khi Bách Văn tới đây, cô chưa từng nói quá nhiều với người trong công ty về cuộc sống riêng của mình. Lý Tiệp đã gặp phải Thẩm Chiếu hai lần rồi nhưng anh ta là người có tính cách khó hiểu, người trong công ty cũng vẫn chưa biết cô sống chung với người khác.
Bách Văn vẫn coi như là bạn trai trên danh nghĩa của cô…… Nhưng đến thì cũng đến rồi, Hứa Nguyện liếc hai mắt nhìn thùng giấy trong ngực của anh ta.
Một chiếc đầu tròn vo lông mềm mại đột nhiên chui ra từ trong thùng.
Chiếc tai ngắn ngủn lông đen, con ngươi màu xanh nhanh nhạy nhìn bốn phía cuối cùng nhìn thẳng về phía Hứa Nguyện trước mặt nó, há miệng “Meow” một tiếng.
“Căn cứ đổi địa điểm rồi, anh không làm ở đó nữa. Con mèo này cũng không có nơi nào để đi, anh định mang về phòng ngủ nuôi trước.” Bách Văn giải thích.
Hứa Nguyện khẽ gật đầu, đi tới bên bàn lấy cốc pha cà phê cho bọn họ.
Thẩm Chiếu biết mấy ngày nay cô ở nhà rất bận, buổi sáng đều nấu rất nhiều nước sôi.
Ngay khi cô mở lọ cà phê xay ra, chú mèo đen nhỏ nhẹ nhàng nhảy xuống từ chiếc hộp, bước chân dài đi vòng quanh chiếc lọ kia một vòng.
“Thật là một chú mèo xinh đẹp, cô Hứa có phải cũng nuôi chó không, nó có ở nhà không?”
“Tây Lê đang ở trong phòng.”
Hứa Nguyện vừa nói con mèo kia đã liếm dọc chiếc thìa kim loại một cái.
“Ấy, không được liếm lung tung.”
Hứa Nguyện vội vàng lấy lọ cà phê ra: “May mà vẫn chưa dính bột cà phê, nếu không thì em phải chịu tội đấy.”
Chú mèo đen nhìn cô một lúc bỗng nhiên khẽ liếm lên ngón tay cô.
“Cô Hứa thật có duyên với động vật.”
“Quả thật bình thường ở công ty nó không lại gần người lạ, nổi tiếng là lạnh lùng.” Giọng Bách Văn mang theo ý cười, cũng cảm thấy một màn này rất hiếm thấy.
“Hử? Em còn nhớ chị sao?” Hứa Nguyện nhướng mày vuốt ve lưng nó, ôm nó trên khuỷu tay mang tới ghế sofa.
“Nó có tên không?”
“Không có đặt.”