Không xác định
Chương 154: Tây Lê ghen với mèo đen
Hứa Nguyện thích nhìn những động vật xinh xắn dễ bảo, tiện tay ôm nó vào lòng rồi bắt đầu công việc bận bịu của mình. Chú mèo đen rất biết điều vùi trong lòng cô không nhúc nhích, cứ thế cô cũng rất nhanh quên mất thời gian.
Hôm nay chủ yếu là thông qua vài kế hoạch, hạng mục kinh doanh mở đầu không có gì đáng để chú ý, chẳng qua là có chút hứng thú với hạng mục kế tiếp. Phương hướng của Bách Văn bất đồng với cô, không cần thiết phải có mặt.
Buổi trưa anh ta tạm thời nhận được cuộc điện thoại, nhờ cô chăm sóc cho chú mèo đen hai ngày rồi rời đi luôn.
Tây Lê đợi hồi lâu không thấy chủ nhân đến, lúc lặng lẽ mở cửa đi vào thì nhìn thấy cảnh tượng một con mèo nằm sấp trên đùi của Hứa Nguyện.
“Gâu gâu gâu!”
Nó chạy chậm tới, đặt móng vuốt lên đầu gối Hứa Nguyện, trưng ra ánh mắt nhìn Hứa Nguyện như nhìn tra nữ.
“Gâu gâu!”
“Ai da.” Hứa Nguyện vội giơ cao chú mèo nhỏ lên, đưa tới cạnh tay Trình Hành Yên: “Tây Lê, em ngoan chút đi.”
Trên tay Hứa Nguyện vừa rảnh rang chút Tây Lê đã trèo lên bắp chân cô muốn chen vào. Cô không phối hợp nó lập tức nôn nóng đến mức sủa gâu gâu.
“Được rồi được rồi, em leo lên đi, ngửi mùi của mèo sẽ không kích ứng đâu.”
Hình thể Tây Lê tương đối lớn, bình thường cũng chỉ biết nằm nửa người lên đùi cô. Cô bối rối không ôm được nhiều như vậy, nó nặng nề leo lên cọ cọ, cả người hận không thể nhét vào trong lòng cô.
Tây Lê ngửi một đường từ bả vai cô xuống, phần lưng cũng không bỏ qua. Cuối cùng ngửi được mùi xa lạ trên eo cô, ánh mắt đen nhánh cụp xuống tố cáo nhìn cô.
Hứa Nguyện xoa đầu nó cũng bị nó nghiêng đầu hất ra, muốn đi tính sổ với con mèo đen phiền phức kia.
“Đừng đi.”
Hứa Nguyện ôm lấy người vuốt lông cho nó: “Ngoan, không đi không đi nữa.”
Chú mèo đen cũng không chịu thua, cong người trừng mắt nhìn Tây Lê, một mèo một chó đối mặt nhau, ánh mắt giao nhau tóe lửa trên không trung.
“Đi xuống đi, nặng quá rồi.” Hứa Nguyện đặt chân sau của Tây lê xuống dưới đất, nó lại lấy móng trước nhào lên đùi cô.
“Em đói bụng chưa, chị đưa em đi ăn nhé.”
Hứa Nguyện chỉ lên đồng hồ treo tường, đây là tín hiệu muốn dọn cơm ra, lúc này Tây Lê mới nhảy xuống từ người cô cùng cô trở về phòng.
Cho nó ăn xong, Hứa Nguyện đưa nó vào trong hàng rào nhỏ rồi đóng lại.
“Mèo con là bạn được ủy thác ở nhà chúng ta, em to quá sợ rằng sẽ dọa nó, tạm thời không được ra ngoài.”
Cô xoa đầu Tây Lê, kiên nhẫn giải thích với chú chó.
“Em ngoan chút chị sẽ càng thích em hơn.”
Tây Lê dường như nghe hiểu những lời này, cúi đầu càng không vui vẻ.
“Hửm? Vậy chị ra ngoài trước đây.”
Hứa Nguyện đứng lên, Tây Lê nghe thấy tiếng động ngẩng đầu lên nhìn cô cho đến khi cô đóng cửa rời đi cũng không kêu nữa.
Hứa Nguyện hỏi Bách Văn loại tình huống này trước tiên nên để chó mèo tách nhau ra. Tây Lê là loại chó lớn, có hơi hiếu động, cô nhờ Thẩm Chiếu tan làm thì mang theo lồng và thức ăn mèo về.