Không xác định
Chương 155: Anh ghen rồi, bé cưng dỗ anh đi
Thẩm Chiếu mang thì cũng mang rồi nhưng lại có vẻ không vui hơn cả Tây Lê.
Anh đứng bên cạnh nhìn cô đút cho mèo ăn, hỏi: “Người nào tặng thế?”
“Bạn em nhờ nuôi ở đây, qua mấy ngày nữa sẽ đón đi.”
Hứa Nguyện nhớ mình và Bách Văn có quan hệ trai gái, ngoan ngoãn không đề cập gì tới anh ta.
“Sao thế?”
“Anh nhìn nó có hơi quen mắt, giống như là đã gặp qua ở đâu rồi vậy.”
“Sao có thể được, trước đây nó vẫn luôn được nuôi ở trong tiệm.”
Hứa Nguyện cũng không nhớ tại sao ngày hôm đó bản thân đang ở trong mật thất lại bị Thẩm Chiếu đưa đi nhưng tiềm thức lại nhắc nhở cô không được nói chú mèo con này được nuôi ở tiệm nào…… Cô luôn cảm thấy nói quá rõ sẽ phát sinh ra những chuyện không hay.
Thẩm Chiếu không phản bác lại, chỉ nhìn kỹ con mèo đen đang vừa ngậm lấy cái que trên tay Hứa Nguyện, vừa nhìn anh bằng ánh mắt căm thù.
“Em rất thích nó.” Thẩm Chiếu ôm lấy Hứa Nguyện từ phía sau, khẽ hôn lên khóe môi cô.
“Trước đây em luôn muốn nuôi mèo, bé này đẹp quá đi, hơn nữa cũng rất ngoan.”
Thẩm Chiếu cong môi cười: “Thích như vậy sao.”
“Ừm…… cũng tạm, em đã có Tây Lê rồi…… A?”
Đột nhiên Thẩm Chiếu mút mạnh sau cổ cô.
Cơ thể theo bản năng phản ứng lại hành động này, một bên Hứa Nguyện né tránh về phía trước, một bên nửa sống lưng đã tê rần.
“Sao đột nhiên anh lại…… ưm.”
“Anh ghen rồi.”
Thẩm Chiếu đè cô trên chiếc lồng, nắm lấy cằm cô nặng nề hôn xuống.
“Bé cưng dỗ anh đi.”
Lưng Hứa Nguyện chống lên trên chiếc lồng, cằm bị nâng lên chịu đựng nụ hôn của anh, được một lúc thì yếu ớt đẩy anh ra hơi thở rối loạn.
Cô ngẩng đầu lên, cặp mắt mê lý kéo lấy cà vạt của anh, môi đỏ xinh đẹp ướt át: “Đại lão muốn em dỗ thế nào đây?”
“Làm ở chỗ này?”
Thẩm Chiếu gặm cắn lấy cái miệng nhỏ nhắn của cô, đưa tay xuống dưới quần áo vuốt ve làn da căng bóng của cô, bàn tay khẽ cong nắm lấy đầu tuyết nhũ.
“Cho anh thao em.”
Sợ cô nghe không hiểu, Thẩm Chiếu thẳng thắn giải thích.
Dục vọng dày đặc giống như đầu bút lông chắc nịch nhúng một giọt mực, sắp nhỏ xuống từ trong mắt.
Anh sợ bị vứt bỏ bơ vơ, chỉ đành nóng vội chiếm cô làm của riêng, cùng cô giao hợp mới có thể lấp đầy.
Hứa Nguyện nức nở, cảm nhận được cặp ngực bị nắn bóp thuần thục, bầu ngực ở trong bàn tay anh bị biến hóa thành đủ hình dáng khoái cảm.
Cô hiểu được lý do nhưng tại sao đại lão phải đi ghen với một con mèo chứ.Hứa Nguyện bị ôm đến bàn sách, hai gò má đỏ ửng. Cô đã thay váy ngủ rộng rãi, Thẩm Chiếu cũng không cần cởi đồ của cô đã có thể tùy ý xoa bóp cặp vú đẫy đà trước ngực cô.
“Ưm…… A…… thật sự muốn làm ở đây sao?”
“Ừ.”