Xuyên Sách Xuyên Thành Bạn Giường Của Nam Chủ (Dịch Full)

Chương 164 - Chương 164: Nguyện Nguyện Biểu Diễn Trà Nghệ.

Không xác định Chương 164: Nguyện Nguyện biểu diễn trà nghệ.
Nửa đêm bạn trai chạy khắp thành phố mua sữa tươi cho mình, tư liệu sống tốt như vậy nếu không đăng lên vòng khoe khoang thì làm sao thể hiện được hết tài nghệ pha trà tuyệt đỉnh của cô.

Thẩm Chiếu thấy cô vội vàng nghịch điện thoại thì ngồi xuống bên cô: “Không uống sao?”

“Uống.”

Hứa Nguyện nghe vậy, cầm lấy ly sữa lộc cộc uống hết.

Thẩm Chiếu thấy cô đăng tin mới trong vòng bạn bè thì cũng mở vòng bạn bè của mình lên.

Vị hôn thê: Nửa đêm đột nhiên muốn uống sữa dê, một giấc ngủ dậy liền có người đưa tới, thật là cảm động quá ~

Thẩm Chiếu rất ít khi lướt vòng bạn bè, cũng không hiểu cái gọi là trà ngôn trà ngữ, chỉ là cảm thấy lấy lòng mình vừa lấy lòng được vị hôn thê bé nhỏ nên liền cười ngọt ngào một cái.

Bên này Hứa Nguyện nhìn thấy lời khen được nhận thì bị sặc khiến cô ho khan kịch liệt một trận, sữa dê cũng suýt chút tràn vào phổi.

Thẩm Chiếu nhanh chóng thuận khí giúp cô, Hứa Nguyện đỡ tay anh, một lời khó nói hết mà nhìn về phía anh.

Khi thời tiết mùa hè dần tan thì vết thương trên đầu Hứa Nguyện cũng gần khôi phục xong, tóc cũng bắt đầu mọc lại.

Cô còn đang rầu rĩ về nhiệm vụ hết đường xoay xở của mình thì Tây Lê đã tiếp nhận việc mèo đen nhỏ chuyển vào ở rất nhanh.

Bởi vì Hứa Nguyện cố ý vô tình thiên vị nên Tây Lê hiểu chuyện sẽ nhường mèo đen, bị mèo đen đánh cũng chỉ yên lặng tránh đi, bị cướp thức ăn cũng chỉ ngoan ngoãn dẫm lên dép lẻ của Hứa Nguyện, chờ Hứa Nguyện cho nó thêm.

Mèo đen nhỏ tính tình cao ngạo, thích ngồi xếp bằng ở chỗ cao, mắt lạnh liếc nhìn chó lớn khờ khờ ngốc ngốc dưới mặt đất. Rất nhanh, nó cũng tìm được cách thức sống chung với Tây Lê, hai đứa lớn nhỏ ở chung rất hài hòa.

Ngay cả phân đoạn đòi chủ nhân âu yếm trước khi đi ngủ cũng rất khiêm thuận, mỗi đến lúc đồng hồ điểm mười giờ thì một mèo một cún lập tức lần lượt bò lên giường, bày ra tư thế, chờ Hứa Nguyện tới vui sướng vuốt lông cho chúng.

Bồn hoa phía trước cửa từ từ lay động, ánh đèn neon mông lung, gió khuya tĩnh lặng. Hứa Nguyện một tay ôm chó lớn một tay ôm mèo đen, ý cười nhàn nhạt thư thái, tiếng tóc dài nhẹ nhàng cọ xát, khung cảnh yên bình thích ý.

Thẩm Chiếu ngồi trên giường đã kết thúc một ngày làm việc của mình, anh đóng máy tính lại rồi ngồi quỳ xuống sau Hứa Nguyện.

Anh cẩn thận ấn da đầu cô để xem xét miệng vết thương rồi tự suy ngẫm nên tạo kiểu tóc gì cho cô gái nhỏ.

Có lẽ cần mang tóc giả một thời gian?

Anh vừa nhìn vừa hỏi: “Hôm nay em có muốn ăn gì không?”

Gần đây khẩu vị của Hứa Nguyện hay thay đổi, có khi ban đêm chui vào ngực anh gọi tên các món ăn nổi tiếng của thành phố kế bên nói muốn ăn. Anh láy xe mấy chục km đi mua cho cô nhưng lại phát sinh vấn đề là trở về quá muộn, Nguyện Nguyện không chịu ngủ sớm, như vậy quá ảnh hưởng đến việc dưỡng thương của cô gái nhỏ.

Nói đến cái này, Hứa Nguyện đột nhiên cảm thấy thất bại, cô lắc đầu nói: “Không có.”

Một ngày hai ngày là hứng thú, còn ngày ngày lăn lộn như vậy thì làm gì có ai không chán ghét chớ?

Nhưng, hình như Thẩm Chiếu thật sự sẽ không.

 

Bình Luận (0)
Comment