Xuyên Sách Xuyên Thành Bạn Giường Của Nam Chủ (Dịch Full)

Chương 166 - Chương 166: Không Biết Tại Sao Lại Hơi Căng Thẳng, Không Dám Nhìn Anh

Không xác định Chương 166: Không biết tại sao lại hơi căng thẳng, không dám nhìn anh
Hứa Nguyện thả chú chó và mèo xuống để mặc bọn chúng quay về phòng đi ngủ, chú mèo đen nhảy xuống trước. Tây Lê lưu luyến cọ mũi vào cô rồi cũng nhảy xuống theo, những chiếc móng vuốt dẫm lên sàn nhẹ nhàng ra khỏi cửa.

Bản thân Hứa Nguyện cũng xuống giường.

Bàn tay Thẩm Chiếu trống rỗng, anh khó hiểu nhìn Hứa Nguyện.

“Hôm nay em muốn ngủ một mình.”

Hứa Nguyện không biết tại sao lại hơi căng thẳng, không dám nhìn anh.

Thẩm Chiếu ngơ ngác hỏi: “Sao tự nhiên lại muốn ngủ một mình?”

“Không có gì cả.”

Biết được tâm tư nhỏ nhặt của anh, bị anh nhìn chằm chằm như vậy Hứa Nguyện cúi đầu liếc nhìn mũi chân của mình, những lời vừa nghĩ cũng không đành lòng nói ra.

“Chỉ là em muốn ngủ một mình thôi, em cũng không được tính là vị hôn thê chính thức của anh, ngày nào cũng ngủ chung nhiều như vậy không thích hợp lắm.”

Thẩm Chiếu lắc đầu đi tới mép giường kéo lấy tay cô: “Hợp mà. Nguyện Nguyện, em biết anh sẽ không làm gì mà. Không phải trước đây cũng ngủ chung lâu như vậy sao?”

“Không cần đâu, chỉ là em không muốn ngủ cùng với anh thôi.”

Hứa Nguyện dùng sức rút tay mình ra.

Thẩm Chiếu bị cô cật lực chối bỏ trong lòng khẽ nhói lên, vịn vào cột giường nâng đôi mắt lên nhìn cô: “Nguyện Nguyện……”

“Có gì để mai nói đi, em mệt rồi, đi ngủ trước đây.”

Hứa Nguyện không muốn cho anh cơ hội để nói, hất ống tay áo bước nhanh ra khỏi phòng ngủ của anh.

Cô trở về phòng mình, cửa phòng vừa đóng lại, phản hồi của hệ thống đã lên tiếng: “Phương pháp lần này có tác dụng đấy, độ hảo cảm của Thẩm Chiếu dao động rồi.”

Hứa Nguyện thở phào nhẹ nhõm: “Cho tôi xem nào?”

Thanh hảo cảm màu đỏ đã giảm xuống một ít, mặc dù không nhiều nhưng dù gì cũng mới bắt đầu, Hứa Nguyện cũng có chút yên tâm.

Nhưng màu sắc của thanh hảo cảm dường như tối đi một chút, không biết có phải ảo giác của cô hay không.

Hứa Nguyện đang muốn nhìn kỹ hơn thì thanh hảo cảm đã biến mất.

Hệ thống cắt ngang: “Mong kí chủ không ngừng cố gắng.”

Hứa Nguyện nằm dài trên giường, mở mắt nhìn hoa văn phức tạp trên bức rèm màu hồng.

Cô biết làm vậy rất hữu dụng nhưng thật ra cũng không rõ tại sao lại ảnh hưởng tới Thẩm Chiếu. Chẳng qua là chia phòng ngủ thôi mà, bản thân cô cảm thấy chia hay không chia đều được, không có ý kiến gì với việc lần này.

Mà phản ứng vừa rồi của Thẩm Chiếu lớn đến mức cô đều có thể nhìn ra, vậy nên cô mới cảm thấy không được tự nhiên.

Không có Thẩm Chiếu kiên nhẫn đánh thức, mặc dù đã cài mấy cái đồng hồ báo thức nhưng Hứa Nguyện vẫn dậy muộn.

Cũng không có Thẩm Chiếu chuẩn bị hết tất cả chỉ chờ cô đưa tay ra, Hứa Nguyện lề mề kéo ngăn tủ ra lục lọi quần áo. Thay quần áo rửa mặt xong, cô vội vàng chỉnh trang lại bản thân.

Cô vỗ vỗ nước trên mặt rồi mở cửa, Thẩm Chiếu đang đứng ở ngoài.

Anh mặc áo trắng quần đen như thường lệ, mày rậm mắt sắc, khuôn mặt tao nhã.

“Ngủ ngon không?”

Vẻ mặt anh không đổi, dường như chuyện không vui tối qua chưa từng tồn tại.

Nhưng Hứa Nguyện vẫn tránh bàn tay anh đưa tới, đi thẳng lên trước.

“Cũng được.”

Cô cầm túi đi tới bên bàn ăn, thấy Thẩm Chiếu đã chuẩn bị xong bữa sáng, phần của cô cũng đã được dọn lên đầy đủ thì cũng không từ chối mà ngồi xuống.

 

Bình Luận (0)
Comment