Không xác định
Chương 167: Không được ôm
Thẩm Chiếu thấy vậy, bàn tay cứng đờ bị cô từ chối mới buông lỏng xuống.
Hứa Nguyện múc cháo yến mạch nóng hổi, giọng điệu nhàn nhạt: “Bây giờ thời tiết nóng nực, đừng đụng một tí là ôm em, trách sao lại không thoải mái.”
Chiếc muỗng kim loại vừa cầm lên thì va phải cái bát bên cạnh, một tiếng “Đinh” vang lên bên tai.
Hành vi này thật thất lễ, đó không phải chuyện anh vô ý làm ra, Hứa Nguyện không khỏi liếc nhìn anh.
Thẩm Chiếu nhẹ nhàng buông chiếc muỗng xuống, cầm khăn giấy lau sạch chiếc bát không cẩn thận bị vẩy lên nửa thìa cháo, ngón tay thon dài trắng nõn, tao nhã lau mạnh.
Gió sớm đưa giọng nói trầm thấp nhưng dịu dàng của anh truyền tới: “Anh biết rồi.”
Hứa Nguyện khẽ gật đầu, nuốt nốt bữa sáng không nói thêm lời nào nữa.
Hứa Nguyện ăn xong, nghĩ tới việc bản thân không thể tiếp tục phụ thuộc vào Thẩm Chiếu thì chủ động bưng mâm bát định đem đi rửa.
“Không cần đâu Nguyện Nguyện, anh làm là được rồi.”
Thẩm Chiếu chắn tay cô lại, nhanh nhẹn đứng lên thu dọn mặt bàn rồi bưng mâm bát vào phòng bếp.
Hứa Nguyện cũng không ngăn cản, chỉ khoanh tay nhìn anh làm xong hết thảy những việc này rồi nói: “Lần sau cứ để em làm đi.”
Không giống với vẻ ngượng ngùng lo lắng như lần trước ở cửa bếp, giọng nói Hứa Nguyện bình tĩnh giống như đang trình bày chứ không phải thương lượng.
Thẩm Chiếu cầm chiếc mâm, nhạy bén nhận ra được sự lạnh nhạt trong lời nói của cô, quay đầu nhìn về phía cô.
Anh đồng ý, nói: “Được.”
Hứa Nguyện gật đầu: “Hôm nay anh không ra ngoài sao?”
Vốn dĩ tối qua anh đã thông báo cho trợ lý dời lịch trình dày đặc của nửa ngày nay rồi, Thẩm Chiếu đeo bao tay vào.
“Ừ, ở nhà nghỉ ngơi một ngày.” Đi lấy tóc giả cùng với Nguyện Nguyện, còn có thể ở với Nguyện Nguyện một ngày.
Nói rồi anh nhìn về phía cô thấy cô đang cầm túi lên, ý thức được cô sắp ra ngoài, khóe miệng ngưng trệ: “Em phải đi đâu à?”
“Hôm nay em cảm thấy cơ thể khỏe nhiều rồi.”
Hứa Nguyện vờ như không thấy biểu cảm của anh, nói xong cũng không quay đầu lại đi tới cửa.
“Đúng lúc đi một chuyến tới cao ốc Warner làm việc, buổi trưa em sẽ không về đâu.”
Thẩm Chiếu nghe thấy tiếng cô đóng cửa, yên lặng đứng một lúc mới mở vòi nước bắt đầu rửa bát.
Cái lạnh thấu xương cách lớp bao tay cao su tràn qua các ngón tay.
Hứa Nguyện cố ý kéo dài thời gian, vốn dĩ khó khăn lắm mới có một ngày rảnh rỗi nên cô cũng về rất muộn.
Đèn trong phòng khách vừa sáng lên, cô giật mình lùi một bước.
Những cánh hoa hồng lớn trải từ phòng khách đến phòng ăn, bông hoa mới hái vẫn còn đang chớm nở, treo lơ lửng như hạt sương lấp lánh. Hương thơm quyến rũ của nhụy hoa nhẹ nhàng bay vào mũi.