Không xác định
Chương 176: Thế giới lớn như vậy, em luôn có cách để không bao giờ cần gặp lại anh
Thẩm Chiếu rất yêu cô, ái dục đan xen làm lòng anh xao động, nhất thời bị chọc cho hô hấp bất ổn, môi liền muốn hôn xuống nhưng bị cô duỗi tay ngăn cản, chỉ hôn được lên mu bàn tay.
Tim anh đập nhanh ra sao cô cũng nghe thấy, Thẩm Chiếu thật sự không bình thường.
Cô không khỏi mỉm cười: “Muốn hôn?”
“Ừm, bé cưng cho chồng hôn một chút đi.”
Mắt thấy anh đã bị thuần hóa đúng mức, Hứa Nguyện mới nhìn về phía anh.
“Không phải không được, nhưng có chuyện này em muốn hỏi anh trước.”
Đầu lưỡi Thẩm Chiếu chợt vươn ra liếm đôi môi khô ráo: “Bé cưng nói đi.”
“Em chưa có nói với anh nên sao anh biết được em đang ở đâu? Hơn nữa còn biết em đã ở thư viện bao lâu rồi?”
Cô nhẹ nhàng hỏi hai câu nhưng đều có ẩn ý.
Thần trí bị dục niệm ăn mòn của Thẩm Chiếu nháy mắt quay về, sắc mặt anh trắng bệch.
Lúc ấy anh bị kích thích nên vội vã muốn ra mặt thay Nguyện Nguyện nên làm gì còn tâm tư suy nghĩ nhiều như vậy.
“Trả lời không được?”
Hứa Nguyện cười lạnh, tay nhỏ đặt trước ngực anh đẩy ra.
“Anh không cần giải thích.”
Hứa Nguyện thoát đai an toàn rồi xuống xe, Thẩm Chiếu theo sát phía sau cô.
Cô vừa lên lầu thì lập tức vào phòng mình, Thẩm Chiếu đứng ở cửa do dự vài giây, cuối cùng vẫn đi vào theo.
Anh vừa bước qua cửa đã bị cảnh tượng trước mắt làm đông cứng hơi thở.
Rương hành lý nằm trên mặt đất, bên trong đặt vài quyển sách cô thường đọc, từng bộ quần áo trong tủ cũng bị lấy ra……
“Nguyện Nguyện.” Thẩm Chiếu gian nan kêu cô.
Hứa Nguyện không dừng động tác lại, ngay cả một cái liếc mắt cũng không cho anh: “Em nói thẳng, em không thể ở cùng anh được nữa.”
“Không phải đâu, Nguyện Nguyện, anh không cố ý theo dõi em.”
Thẩm Chiếu nhìn cô lạnh nhạt với mình như vậy thì lý trí dường như tán loạn trong nháy mắt.
“Dù anh vô tình hay cố ý thì việc em bị theo dõi là sự thật.” Hứa Nguyện ném mạnh quần áo vào vali.
“Làm vị hôn thê của anh, ngay cả quyền tự do và sự riêng tư cơ bản cũng không có…… Em cảm thấy rất ghê tởm.”
Hứa Nguyện vứt điện thoại của mình cho anh: “Định vị để ở đâu? Tháo ra ngay cho em.”
Thẩm Chiếu bắt lấy điện thoại, ngón tay dường như phát run.
Bất luận ý tưởng nghe lén Hứa Nguyện mọi lúc mọi nơi là ai đề xuất cho anh thì đúng là anh đã không từ chối, điều này không thể chống chế được.
Đúng là so với Thẩm Chiếu anh vẫn thể hiện trước mặt cô mỗi ngày thì bản thân chân thật của anh đê tiện hơn nhiều.
Hứa Nguyện thấy anh không có động tác, thì mặt vô biểu tình nhìn anh nói: “Nếu rời khỏi nhà anh mà vẫn không thoát khỏi anh được thì em sẽ lập tức rời khỏi Giang Thành. Thế giới lớn như vậy, em luôn có cách để không bao giờ cần gặp lại anh.”
“Không cần, anh có thể tiêu hủy thiết lập bằng máy tính.” Khớp hàm Thẩm Chiếu khẽ run, cố gắng bình tĩnh đưa điện thoại cho cô.
“Anh chỉ muốn đảm bảo em được an toàn thôi.” _____________
Lam: Tội anh thật sự@@