Không xác định
Chương 177: Rời đi
Hứa Nguyện cười nhạo: “An toàn? An toàn của em chính em sẽ phụ trách, không cần anh phí ‘lòng tốt’ như thế.”
Cô ngồi xổm xuống khép vali lại.
Thẩm Chiếu cũng ngồi xổm xuống, duỗi tay ngăn động tác của cô lại sau đó giương mắt nhìn cô:
“Trời tối rồi, em còn muốn đi đâu?”
“Em đã tìm được chỗ ở rồi, không cần anh quan tâm.” Hứa Nguyện nhìn tay anh: “Buông ra.”
Cái tay kia vẫn không thèm chuyển động.
“Em kêu anh buông ra.”
Hứa Nguyện thấy anh cố chấp muốn ngăn cản thì dứt khoát đóng sập nắp vali lại.
Tay bị nắp vali dập mạnh nhưng Thẩm Chiếu vẫn không muốn buông tay, dù cô dùng sức mạnh thế nào vẫn kiên trì nói: “Em không thể đi.”
Hứa Nguyện nhìn dáng vẻ gàng bướng hồ đồ của anh, tính tình cũng nổi lên, cộng thêm việc đang diễn xuất nên lời nói càng thêm nặng nề: “Anh nhất định phải bắt em ở lại đây, bắt em cứ cảm thấy ghê tởm mãi sao? Anh có biết bây giờ chỉ cần ở cạnh anh lâu một chút thì em đều cảm thấy không thoải mái không?”
Vừa rồi Thẩm Chiếu bị kẹp đau nhưng sắc mặt vẫn không thay đổi nhưng theo từng chữ cô phun ra thì gương mặt anh dần trở nên trắng như tuyết.
Anh cũng không muốn lừa gạt vị hôn thê mà anh đã nhận định, càng không muốn ra vẻ trốn tránh đùn đẩy trách nhiệm trước mặt cô nên một khi bị cô phát hiện thì lập tức nhận hết tội lỗi.
Nhưng dù đã chuẩn bị để tâm lý thẳng thắn thành khẩn với cô thì những lời cô nói ra vẫn cứ như ngàn đao đâm vào lòng anh, làm anh đã đau đớn lại nan kham.
Chính anh cũng không tin anh lại là một kẻ không từ thủ đoạn như vậy.
“Ít nhất ngày mai hãy dọn đi, em ở lại đi.”
Mặt Thẩm Chiếu trắng như tờ giấy, giọng nói trầm thấp nói không nên lời và tràn ngập chua xót:
“Anh đi ra ngoài. Tất cả cameras trong nhà em đều biết ở đâu, em sẽ không tiến vào.”
“Sao em tin anh được?”
“Nếu anh thật sự cố tình theo dõi em thì không phải đến bây giờ anh mới phát hiện việc em muốn dọn đi.”
Môi Thẩm Chiếu run run, cơ hồ không dám tưởng tượng việc này sẽ để lại vết rách lớn thế nào giữa bọn họ.
Không có cô gái nhỏ sẽ chấp nhận bạn đời lúc nào cũng nhìn trộm bản thân như một tên biến thái.
“Mấy thứ này, thật sự không phải được chuẩn bị để theo dõi em.”
Hứa Nguyện châm chọc cười một tiếng trước mặt anh nhưng hình như Thẩm Chiếu không cảm nhận được, vẫn cứ tự rước lấy nhục chấp nhất nói.
“Hứa Nguyện, anh lấy nhân cách và tôn nghiêm của mình để đảm bảo, anh không có đáng ghê tởm như thế.”
Hứa Nguyện nghe vậy không khỏi nhíu mày, với lòng tự trọng của một thiên chi kiêu tử như Thẩm Chiếu thì lời này đã rất nặng.
Dù cô không hiểu ái tình cũng rất khó để không lay động vì lời nói nghiêm túc này.
“Được, tin anh. Em ở lại, anh đi ra ngoài đi.”