Không xác định
Chương 178: Giấc mộng đã lâu không thấy bây giờ lại xuất hiện như đang cảnh báo cô.
Hứa Nguyện nhìn ra Thẩm Chiếu coi trọng danh phận, cô để mặc anh nắm tay mình đi qua nửa trường học, không lo lắng nóng vội công kích ngay tại chỗ, đúng là muốn chê phải khen trước.
Cho anh ngon ngọt trước mới khiến sự đả kích lần này khắc cốt ghi tâm anh được.
Hơn nữa cô luôn có cảm giác dù bây giờ nháo lên với Thẩm Chiếu thì Thẩm Chiếu cũng sẽ chỉ làm cô…… Thế thì thiệt thòi cho nam chính rồi.
Hứa Nguyện xem đi xem lại giá trị hảo cảm nhiều lần, tuy lúc trước có xu thế giảm xuống nhưng đều như mưa bụi, lần này Thẩm Chiếu với trước buồn sau, cảm xúc dao động kịch liệt, độ hảo cảm liền rớt xuống vài phân.
Là kiếm máu thật, lần sau cứ làm thế này đi.
Chuyện xấu cũng có, Thẩm Chiếu công khai quan hệ với cô với toàn trường, Bách Văn bên kia lại phải phí một phen công phu miệng lưỡi để trấn an.
Sau khi tùy tiện ăn chút đồ trong phòng bếp xong thì Hứa Nguyện chủ động gọi điện cho Bách Văn.
“Không phải, mọi người đều hiểu lầm. Tôi xem học trưởng như anh trai thôi, mẹ tôi và mẹ anh ấy quan hệ không tệ, tình cảm anh ấy dành cho tôi cũng chỉ là tình anh em thôi.”
“Hiện giờ làm gì còn đôi tình nhân chính thức nào tổ chức lễ đính hôn, chỉ là phối hợp với cha mẹ hù người thôi, huống chi tôi và anh ấy cũng chưa đính hôn, không thể tính toán, sao tôi gả cho anh ấy thật được chứ.”
May mà Bách Văn cũng không mê nhiều chuyện, trên mạng càng nói càng thái quá, thật giả lẫn lộn.
Rốt cuộc cũng không ai chụp được bằng chứng thuyết phục nên Bách Văn chỉ ba phần tin bảy phần không tin…… Tin hay không, vốn cũng không ở anh ta.
Bách Văn chỉ có thể nói: “Ngày mai gặp nhau một ngày, giáp mặt rồi nói.”
Hứa Nguyện nghe thế liền biết đã thành công trấn an được một nửa, yên tâm lên giường ngủ.
Gối mềm mại, trước một ngày người nào đó đã phơi chăn mền giúp cô.
Trên chăn có mùi nước giặt anh quen dùng, từng đợt từng đợt nhè nhẹ lan tỏa vào giấc mộng đẹp của cô. Trong lúc buồn ngủ mông lung, Hứa Nguyện nhớ tới vẻ mặt cực kỳ ẩn nhẫn và biểu tình ủy khuất của Thẩm Chiếu lúc đi ra ngoài.
Giẫm đạp mặt mũi của Thẩm Chiếu như vậy có phải quá phận hay không?
Mí mắt khép lại, trước mắt cô lại không phải đêm đen, mà là một mảnh máu đỏ.
Tầng hầm ngầm, nước đá, vết máu……
Súng?
Họng súng nhắm ngay chính cô, tay cầm súng hơi nâng, cổ họng nóng bỏng.
“Tôi không có…… Tôi không có……”
“Cứu tôi…… Tôi không có……”
Hứa Nguyện đẫm máu và nước mắt, đầu ngón tay dùng lực nhưng không sao cử động được.
Cô lại giao sống chết của mình cho người khác sao?
Hứa Nguyện đột nhiên mở bừng mắt ra. Cô ngồi dậy há to mồm thở dốc, mỗi một ngón tay đều phát run.
Điều hòa vẫn thổi khiến tấm lưng ướt mồ hôi của cô trở nên lạnh lẽo.
Giấc mộng đã lâu không thấy bây giờ lại xuất hiện như đang cảnh báo cô.
Nếu cô không tàn nhẫn, không chỉ hệ thống muốn cô chết mà nếu lúc đó không có cách nào chạy thoát thì Thẩm Chiếu cũng sẽ không cho cô đường sống.