Xuyên Sách Xuyên Thành Bạn Giường Của Nam Chủ (Dịch Full)

Chương 179 - Chương 179: Thẩm Chiếu Sợ Mình Làm Cô Chướng Mắt.

Không xác định Chương 179: Thẩm Chiếu sợ mình làm cô chướng mắt.
Hứa Nguyện đi ra cửa chung cư, liếc nhìn bóng người ở kia.

"Sau anh lại ở đây?”

Thẩm Chiếu nghe ra sự chán ghét trong lời nói cô, trái tim bị gió thổi cả đêm đóng băng hoàn toàn rồi lại bị rìu bổ nát.

Nhưng trên mặt anh không mảy mai hiện ra chút cảm xúc nào, anh đẩy cửa hiên mờ mờ tối tối ra, bên môi treo nụ cười đi về phía cô.

“Ăn sáng nhé?”

Hứa Nguyện đóng cửa lại, đối mặt với anh.

"Em xuống lầu ăn.”

Thẩm Chiếu giấu cơm anh làm để lấy lòng cô ra phía sau, gật gật đầu: “Anh đi với em.”

“Em muốn được yên tĩnh, không muốn nhìn thấy anh. ” Hứa Nguyện kéo hành lý vòng qua anh.

Ý cười của Thẩm Chiếu sau khi cô lướt qua thì biến mất.

Cho cô thời gian để cô nguôi giận?

Hay giữ cô tại cho cô đánh chửi để nguôi giận?

Anh nhìn bóng dáng đi xa của Hứa Nguyện, trong nháy mắt liền đưa ra lựa chọn.

Anh chỉ bị Nguyện Nguyện vứt bỏ cả đêm cũng đã cảm thấy bất an thì trong phế phổi thì sao có thể mạo nguy hiểm chịu đựng việc cách xa cô vô thời hạn chứ?

“Không thể.”

Thẩm Chiếu một bước đuổi theo, duỗi tay ôm lấy cô.

“Nguyện Nguyện, anh không cho phép. Em giận anh, muốn trừng phạt anh thế nào cũng được nhưng không thể như vậy……”

“Nguyện Nguyện không được bỏ rơi anh.”

Hứa Nguyện bị anh ôm chặt, bất đắc dĩ nghiêng đầu: “Anh hà tất phải như vậy?”

Chóp mũi cao thẳng của Thẩm Chiếu áp trên cổ cô nhẹ nhàng hít hít, ngửi hương thơm quen thuộc trên người cô, trái tim bị đóng băng như được ngâm trong dòng nước ấm.

“Anh suy nghĩ cẩn thận.”

“Suy nghĩ cẩn thận cái gì? Chơi xấu? Tối qua anh đã đồng ý sáng nay để em đi.”

“Không phải chơi xấu, là anh không thể để em mang cảm xúc này rời đi.”

Giọng điệu anh đã bình tĩnh lại, chỉ là đầu vẫn cọ cọ lên quần áo cô, tiếng sột sột soạt soạt phát ra như tiếng chú chó cọ vào chủ làm nũng.

"Anh còn chưa thay đồ, anh thật muốn cứ ôm em như vậy sao?”

“Bây giờ anh đi tắm rửa thay quần áo.” Thẩm Chiếu buồn cười: “Em đi cùng anh đi.”

Thẩm Chiếu sợ mình làm cô chướng mắt nên cố tình trốn ở nơi cô không nhìn thấy được sau cửa mà quan sát một đêm.

Anh sợ cô không thích nhưng càng không thể để cô rời đi như thế.

Vạn nhất bị cô lặng lẽ bỏ rơi…… Ngón tay Thẩm Chiếu run lên.

Hứa Nguyện không mua việc khó chịu: “Buông em ra. Anh muốn đi thì tự đi, dù sao đây là nhà anh, nhưng em sẽ không đi với anh đâu.”

“Thế anh không buông ra nữa.”

Thẩm Chiếu hạ quyết tâm muốn làm đến khi cô mềm lòng mới thôi.

Hứa Nguyện tay vịn tay hãm, nhìn hai tay bên trái bên phải ôm lấy hông mình của anh rồi nhướng mày.

“Thật không buông tay?”

“Không buông.”

Hứa Nguyện gật gật đầu, khóe miệng là dáng vẻ nghẹn cười nhưng con ngươi lại lãnh đạm.

Vì kế hoạch nhiệm vụ ngày sau, không rời đi càng tốt.

“Không buông thì không buông, ấu trĩ như vậy làm gì, em ở lại với anh là được chứ gì.”

Thẩm Chiếu âm thầm thở ra nhưng trong lòng lại trống rỗng, trái tim vẫn chưa được hạ xuống…… Anh cảm thấy dường như cô chỉ đáp ứng ngoài miệng, trong lòng đã có thứ gì đó biến chất.

 

Bình Luận (0)
Comment