Không xác định
Chương 206: Nghiện Nguyện Nguyện
Lâu rồi Thẩm Chiếu không thấy thần thái cô linh động như vậy, cả người như được rừng rậm và mặt cỏ rót thêm sinh mệnh. Ánh mắt nhìn cô không khỏi đậu vẻ si mê.
“Làm ở đây một lần à”
Cô khoác một chiếc váy to rộng thế này trông rất nhỏ nhắn, nhu nhược đến mực chọc người đau lòng.
Nếu đặt cô nằm trên bãi cỏ rồi tách hai chân non mềm ra tiến vào thì cô sẽ có phản ứng gì……
Dù Hứa Nguyện vô tri với tình yêu thì cũng bị mấy ngày dạy dỗ liên tục của Thẩm Chiếu dạy cho cách nhìn mặt đoán ý. Nhìn ánh mắt anh không đúng trốn, cô liền phản xạ nhanh chạy trốn đi.
“Tính dục của anh mạnh quá mức bình thường, cảm giác như nghiện ấy, nếu không thì đi gặp bác sĩ thử xem.”
“Ừm, anh bị nghiện Nguyện Nguyện.”
Thẩm Chiếu chống tay dùng câu nói bông đùa che đậy bệnh kín của mình.
“Nhưng bác sĩ trị không được, còn xin Nguyện Nguyện tự mình trị liệu giúp anh thử xem có thể trị khỏi không.”
“Ai ai, đừng……”
Hứa Nguyện không kịp phòng ngừa bị anh chặn lại, cô nằm trên mặt cỏ xanh, váy trắng mềm mại tán loạn, vải lụa chồng chất trên người giống như dê con mềm mại vô hại.
“Hôm nay vẫn chưa làm.” Hơi thở của Thẩm Chiếu đã rối loạn, bắt đầu kéo dây lưng cô.
“Nên anh muốn mỗi ngày làm một lần, không thì lúc nào cũng muốn làm à? Ban ngày tuyên dâm.”
“Nguyện Nguyện không muốn sao? Bên ngoài?”
Thẩm Chiếu vừa nói vừa vươn tay nắm hoa phụ cô, ngón tay vuốt ve khe hở trên miệng huyệt cách lớp quần lót.
"Hức ưm…… Em không muốn!”
“Một lần thôi.”
“Nửa lần cũng không được, em không có sở thích phô dâm, đây là bên ngoài đấy."
“Sẽ không ai qua đây đâu, hơn nữa còn có váy che lại mà.”
Ý đồ của Thẩm Chiếu đã rõ như ban ngày, Nguyện Nguyện sẽ vì ngượng ngùng nên bị thao đến cao trào cũng ráng nhịn. Dưới làn váy nơi không ai thấy, cô hàm chứa anh phun nước hết lần này tới lần khác.
“Nếu muốn anh có thể tự tuốt ở đây.”
Hứa Nguyện nhìn mặt anh, cười tủm tỉm nói: “Đương nhiên, nếu anh muốn cưỡng bách em, em cũng không thể nói gì hơn.”
Thẩm Chiếu không có khả năng dùng sức mạnh với Hứa Nguyện, anh vuốt ve ds thịt trắng nõn của cô, ánh mắt hơi ảm đạm: “Mấy ngày rồi Nguyện Nguyện không liên lạc với người nhà đúng không.”
“Em không muốn biết tình huống hiện tại trong nhà như thế nào sao?”
Hứa Nguyện vẫn luôn chú ý chặt chẽ tới cốt truyện nên đương nhiên trong lòng hiểu rõ nhưng cô vẫn giả bộ vô tri nhìn anh.
“Cổ quyền của cha em đã bị đóng băng, sắp tới sẽ tiến hành bán đấu giá để gán nợ.”
Hứa Nguyện cắn môi dưới rồi thong thả chớp mắt giống như đang tiêu hóa sự thật này.