Không xác định
Chương 205: "Đây là đâu thế, rừng núi hoang vắng, anh muốn lừa bán em sao?"
Với hiểu biết của bản thân về tác dụng điển hình của bóng tối trên mặt tâm lý học thì đương nhiên cô biết nguyên nhân bên trong nhưng vẫn không tránh được ảnh hưởng.
“Mở nó ra.”
Hứa Nguyện gõ gõ khung tranh bằng kính theo ý anh, bỗng nhiên tiếng ầm ầm của cơ quan vang lên.
Cô cả kinh thu tay lại, chỉ thấy khung trang bằng kính từ từ kéo lên.
Bạch quang sáng ngời xuyên qua lớp rèm cửa, bên ngoài đồi núi chập chùng, những cây ngô đồng thưa thớt sau thu bắt đầu rụng lá, những màu sắc trầm ấm đã lâu không thấy đập vào mắt cô.
Ánh mặt trời chợt xuyên qua, trời quang lanh lảnh.
“Em sợ tối đúng không, thật ra nếu em nói với anh sớm hơn thì anh sẽ không đóng cánh cửa này lại.”
“Lúc nào em cũng không nói gì với anh, luôn muốn anh tự đoán. Nguyện Nguyện, sao em không thử tin anh một lần?”
Hứa Nguyện không nói, Thẩm Chiếu liền đặt đầu đặt lên vai cô, lẳng lặng ngắm nhìn đồi núi chập chùng với những cây ngô đồng chập chùng phía ngoài cửa sổ với cô.
“Thời tiết hôm nay thật đẹp, muốn xuống dưới đi dạo không?”
Hứa Nguyện đứng dưới ánh mặt trời đã cách biệt mấy ngày duỗi người đón gió.
“Đây là đâu thế, rừng núi hoang vắng, anh muốn lừa bán em sao?”
Thẩm Chiếu yên lặng đứng phía sau Hứa Nguyện nhìn cô.
Gió thu tuỳ tiện cuốn lên vạt áo to rộng của cô, khi dễ dáng người gầy yếu, giống như một cơn gió mạnh có thể thổi cô đi mất.
Thẩm Chiếu đứng sau lưng cô khoảng mấy centimet lặng lẽ nâng cánh tay lên ôm lấy cô.
Vẫn là những lúc ôm cô vào ngực và thâm nhập vào cô mang lại cảm giác an toàn hơn.
“Trong phòng hơi lạnh, em còn tưởng là anh cố ý, thì ra là nhiệt độ đã hạ xuống rồi sao?”
Hứa Nguyện lười nhác nằm trong ngực Thẩm Chiếu sau đó trực tiếp ngồi lên bãi cỏ.
“Ừm, tối hôm anh đưa em đến thì nhiệt độ trời đã hạ xuống.” Thẩm Chiếu vén tóc cô lên: “Lạnh lắm không?”
“Lạnh lắm.” Hứa Nguyện nhìn nhìn Thẩm Chiếu rồi chu chu cái miệng nhỏ bắt đầu tính sổ: “Sau đó anh còn không cho em mặc quần áo.”
“Dù sao mặc rồi cũng cởi, cần gì phiền toái chứ.”
Thẩm Chiếu vén một góc tóc giả của cô lên để quan sát tình trạng phục hồi da đầu.
Vết đao chói mắt, Thẩm Chiếu không thể nhìn được trên làn da cô xuất hiện một vết thương nào nhưng anh vẫn ép buộc mình phải nhìn.
Nếu anh không quan tâm Nguyện Nguyện thì cô sẽ có rất nhiều lý do tự tổn thương mình.
Chỉ có nhốt cô trong lòng, thời thời khắc khắc trông chừng cẩn thận mới bảo vệ tốt được cô.
Anh siết chặt Nguyện Nguyện mà trong lòng còn sợ hãi: "Nếu trong phòng lạnh, anh có thể làm lò sưởi cho em, tùy em sưởi ấm.”
“Vậy thì nóng quá, lúc anh động dục không khác gì cái bếp lò cả."
“Hiện tại thì sao? Hiện tại có gió, cảm giác thế nào?”
“Ừmmmm, không tính là lạnh lắm."
Hứa Nguyện quay đầu cười anh: “Cho nên nhiệt độ cơ thể anh bây giờ là đang động dục à?”
“Có chút.”