Không xác định
Chương 209: Chiếu Chiếu đòi phúc lợi
Hứa Nguyện hỏi anh: “Vậy bộ phận cổ phần bị bán đấu giá kia sẽ thuộc về ai? Anh sẽ đi đấu giá nó sao?”
“Sẽ.” Thẩm Chiếu lời ít ý nhiều trả lời cô.
Hứa Nguyện thấy anh không nói tiếp thì chủ động ôm khuôn mặt anh xoa xoa.
“Chồng ơi, em nghe nói ai lấy được số cổ quyền trên tòa án đó sẽ nắm quyền khống chế Minh Dương, có phải thật vậy không”
“Ừm.” Thẩm Chiếu gật gật đầu.
Cho nên anh muốn thay Nguyện Nguyện lấy nó thì Nguyện Nguyện mới thuận lý thành chương lấy được Quốc Tế Minh Dương.
Cha vợ quản lý không tốt thì không bằng giao hết cho Nguyện Nguyện. Nếu vẫn không được thì anh sẽ xử lý giúp Nguyện Nguyện. Hứa Nguyện nghĩ nghĩ rồi cầm lấy tay Thẩm Chiếu kéo đến giữa hai chân mình rồi cười nói với anh.
“Nguyện Nguyện rất là ngoan.”
Bàn tay Thẩm Chiếu chạm đến đến làn da trơn mềm trên đùi cô, yêu thích không buông tay mà nhéo nhéo.
“Nói như thế nào?”
Hứa Nguyện ngẩng cổ, hông căn góc mở ra rồi trầm xuống cưỡi trên đùi anh.
Bàn tay có thể phủ lên quần lót cô, nơi đó bị một lớp ren che lại, lớp ren mềm mại còn phát họa ra hình dáng cánh môi âm hộ phì nộn.
“Trướng quá.”
Hứa Nguyện dùng mặt cọ cọ anh.
“Em tự nhét thứ kia vào nhé”
Thẩm Chiếu sửng sốt, đầu ngón tay cách quần lót đè đè, quả nhiên phải hoa môi bị căng ra, ở giữa cánh môi có một vật hình thù như quả trứng.
“Đúng là rất ngoan.”
Hơi thở Hứa Nguyện kề sát bên tai anh: “Nguyện Nguyện nghe lời anh, anh cũng sẽ nghe lời Nguyện Nguyện nói, có đúng không?”
Thẩm Chiếu vuốt nộn huyệt đang ngậm lấy trứng rung phát dưới của cô, tình trạng dâm đến khó nói, thanh âm mất tiếng: “Đúng vậy.”
“Vậy ông xã gửi bản kế hoạch đấu giá cho em đi—— nhất định phải kỹ càng tỉ mỉ.”
“…… Được.”
“Ông xã tốt quá.”
“Phúc lợi đâu?”
Hứa Nguyện cắn vành tai anh: “Nguyện Nguyện cùng anh xe chấn nhé.”
Chóp mũi Thẩm Chiếu chạm chóp mũi cô, trong lòng có hơi do dự.
Chỗ này là hàng ghế phía sau xe, tuy thích hợp để thâu hoan tìm kích thích nhưng anh không muốn làm chuyện thân mật với Nguyện Nguyện ở chỗ này.
Chỉ mỗi việc tiếng kêu to nỉ non như mèo con của cô bị người khác nghe thấy là anh đã đủ thấy khó chịu rồi chứ đừng nói là cởi quần cởi áo ở chỗ này.
“Bây giờ đừng làm.”
Hứa Nguyện không thuận theo không tha mà lôi kéo cánh tay anh quơ quơ: “Thế anh không định lấy ra giúp em luôn à?”
“Thật sự rất trướng.”
Hứa Nguyện cầm bàn tay anh sờ sờ hạ thân của mình, miệng huyệt căng ra căng chặt.
Cằm Thẩm Chiếu cứng đờ, dục vọng tức thời bùng lên.
“Đi mà…… Lấy ra giúp Nguyện Nguyện đi mà.”
Lòng bàn tay vuốt ve từ trước ra sau toàn bộ bộ phận sinh dục, vệt nước ướt dính từng chút dính đầy lòng bàn tay. Sau khi thân thể của cô bị thuốc điều giáo thì ngày càng dễ chảy nước so với trước đây.