Không xác định
Chương 210: Một món quà khi sắp chia tay.
Vật cứng cộm trên miệng huyệt kiều nộn ướt át, một cái roi nhỏ đặc chế vươn ra, vừa thoáng động chút là cọ xát với hoa đế ngay khiến cho cơ bắp dưới thân cô không ngừng căng thẳng không một khắc nào lơi lỏng.
Mặc dù cô tách chân ra ngồi nhưng quả trứng rung kia cũng không rơi ra vì trọng lực một chút nào mà vẫn cố định chặt chẽ ở miệng huyệt. Rất khó tưởng tượng làm sao cô nhét được một thứ lớn như thế vào hoa huyệt.
Trái tim Thẩm Chiếu cực kỳ ngứa ngáy.
Khó trách hôm nay Nguyện Nguyện chủ động để anh bế cô đi. Trong hoa huyệt nhét một thứ như thế này rồi đi vài bước chắc chắn sẽ cao trào.
Hứa Nguyện nghiêng đầu dụ dỗ anh:
“Có phải chồng ngại cái chốt mở này không, nếu hiện tại lấy nó ra…… Có phải trong xe anh sẽ toàn là mùi hương dâm dịch của Nguyện Nguyện không?”
Tay Thẩm Chiếu thoáng run rẩy vì sự bạo gan hiếm thấy trên phương diện tính sự này của Nguyện Nguyện. Bàn tay đã đưa đến bên miệng thịt non, muốn anh nhịn xuống không ăn thì quả thật đang khảo nghiệm ý chí của anh.
Nhưng anh càng hiểu rõ không phải Nguyện Nguyện thật sự muốn thỏa mãn tính phúc của anh.
Cô đang cố ý lấy lòng anh.
Có xin ắt có trả, Hứa Nguyện rất hiểu cách để trao đổi với Thẩm Chiếu. ebookshop.vn - ebook truyện dịch giá rẻ
Sự thanh tỉnh của cô như một móng vuốt sắc bén, ngày thường luôn giấu dưới đệm thịt non mềm khiến người ta lầm tưởng đã dưỡng được một bé mèo ngoan ngoãn dịu ngoan nhưng lại không ngờ thỉnh thoảng móng vuốt sắc bén ấy lại thò ra cào mình mấy cái.
Thẩm Chiếu không khỏi cảm thấy mất mát.
Vì sao luôn muốn biến anh thành đối tượng giao dịch, chẳng lẽ cô làm tình với anh chỉ vì lợi ích sao……
Rõ ràng Nguyện Nguyện muốn thứ gì anh đều sẽ tận lực thỏa mãn
Nói cho cùng vẫn là cô không tin anh sẽ đối xử tốt với cô.
“Dừng xe.”
Thẩm Chiếu áp Hứa Nguyện vào trong ngực rồi nói với tài xế phía trước: “Cậu xuống xe trước, tôi sẽ tự lái xe về.”
“Vàng, cậu chủ.”
Cửa xe mở ra rồi khép lại, bên trong xe quay về yên tĩnh.
Vẻ mặt cảnh giác của Thẩm Chiếu lúc này mới thả lỏng. Anh đặt Hứa Nguyện lên ngồi lên đầu gối đối diện với anh.
“Ngày thường cũng không thấy em luôn nghe lời anh, anh không giúp em, nhét vào không khó chịu à?”
“Khó chịu, hu hu chồng ơi……” Hứa Nguyện nhíu mày trề môi lẩm bẩm.
“Không phải chồng thích thế này sao?”
Thẩm Chiếu muốn cưỡng chế cô thể nghiệm nhiều khoái cảm hơn chứ không phải muốn cô ăn đau hay chịu khổ.
“Được, chuyển qua đi, tách chân ra.”
Hứa Nguyện ghé vào cửa xe nhếch mông cao cao lên tùy ý anh cởi quần lót xuống dưới mắt cá chân mình.
Giác quan thứ sáu của Thẩm Chiếu rất chính xác nhưng đây không phải là Nguyện Nguyện lấy lòng.
Mà là cô tặng anh——
Một món quà khi sắp chia tay.