Không xác định
Chương 217: Xinh đẹp như vậy nhưng lại bị kẻ khác nhanh chân giành mất
Triệu Lan bước tới bên cửa sổ, đưa mắt nhìn xuống lầu, ngữ khí khẳng định: “Đó đều là vấn đề nhỏ thôi, nghiệp vụ của Minh Dương và Giang Thẩm dường như không liên quan đến nhau, bản thân Thẩm Chiếu thu mua lại Quốc tế Minh Dương là một điều phí sức không đạt được kết quả gì tốt, không thành công đối với anh ta lại càng tốt.”
Hứa Nguyện thầm phàn nàn khả năng hại người lợi ta của anh ta, bản lĩnh một mũi tên trúng hai con chim, tiếp tục giả ngốc suy nghĩ một hồi, cúi đầu túm lấy góc váy.
“Vậy được rồi, đồ mà tôi cần bây giờ sẽ đưa cho anh à?”
“Không cần, em không phải vẫn còn phải đi kính rượu sao?”
“Văn kiện trước tối nay gửi cho tôi…” Triệu Lan vừa quay đầu, nhìn thấy vạt áo của Hứa Nguyện đã được cuộn lại.
Anh khựng lại một lát rồi mới nói tiếp: “Là được rồi.”
Hai đùi của Hứa Nguyện đều lộ hết ra ngoài, tất quấn quanh chân, một đôi bài chân ngọc ngà ẩn trong đôi giày cao gót, chỉ có thể nhìn thấy mu bàn chân trắng nõn.
Khí huyết dâng trào, giọng nói của Triệu Lan trầm xuống vài tông.
Đôi chân của cô thật sự rất đẹp.
Triệu Lan nghĩ đến chuyện tình đang làm dở đêm đó. Anh chưa bao giờ thiếu phụ nữ xinh đẹp, lúc đó anh cũng cảm thấy không có cảm giác mất mát gì, nhưng khi biết cô sắp trở thành vợ của người ta, sự tiếc nuối trong lòng anh lại xuất hiện.
Báu vật như thế này, không ngờ đã sớm bị người khác nhanh chân giành được rồi.
Tuy rằng nhìn thì thấy tuổi còn nhỏ, thế nhưng ngày đêm đối mặt với nhau, ai có thể cưỡng lại được không chiếm tiện nghi.
Anh bất giác nhìn chằm chằm vào đôi chân và mu bàn chân của cô, bắp chân mịn màng với đôi chân dài thẳng tắp, phần gót cao bằng được quét một lớp nhũ tuyết, tương phản mà hấp dẫn.
Hứa Nguyện chỉ cảm thấy không thoải mái khi bị nhìn chằm chằm như vậy, tự mình cố gắng đứng thẳng lên.
“Vậy tôi đi trước đây, buổi chiều sẽ đem văn kiện chuyển cho anh, Triệu tổng có thể nói chuyện trực tiếp với tôi nếu có việc gì đó.”
Sau khi ra khỏi phòng thay đồ, một tiếng “tinh” vang lên bên tai Hứa Nguyện.
Lại có thêm một thông báo nhắc nhở hoàn thành nhiệm vụ.
Hứa Nguyện thế nhưng không hề có cảm giác nhẹ nhõm trong lòng, cô không có mục đích đi trên hành lang dài, phảng phất như vướng phải một tấm lưới khó bề phân biệt.
Thẩm Chiếu sủng ái cô, cô quả thật có thể dễ dàng lấy được bí mật của Thẩm Chiếu. Nhưng nguyên chủ không thể nào đạt được, cho nên việc nguyên chủ phản bội Thẩm Chiếu trong nguyên tác đều có ẩn ý, Thẩm Chiếu căn bản không thể để cho cô có cơ hội phản bội chính mình.
Cái gọi là “nguyên bản” này không hề đơn giản như trong tưởng tượng, đây có thật sự là một quyển sách không…nhưng vì để nhanh chóng rời đi, cô chỉ có thể đâm lao phải theo lao thôi.
Đi đến cuối hành lang, Hứa Nguyện nhìn thấy vị hôn phu tính khí rực rỡ của mình đang đứng ở đó đợi cô. Từ tư thế đứng của anh mà đoán có lẽ anh đã đợi được một lúc rồi, đồng thời dự định đợi lâu thêm chút nữa.