Không xác định
Chương 218: Anh sai rồi
Hứa Nguyện xoa xoa vai của mình, phủi đi bụi bặm không hề tồn tại, đưa tay hướng về phía anh: “Anh đợi lâu chưa?”
“Không có.” Thẩm Chiếu cụp mắt nhìn cô, lắc đầu, nắm lấy tay của cô, đem cô ôm đến bên người. Động tác tự nhiên quen thuộc, giống như đã làm qua trăm nghìn lần.
“Cách cách cách” tiếng bước chân giẫm lên nền đá hoa vang lên rất nhanh, Tây Lê từ một hướng khác lao đến, ngồi lên chân của Hứa Nguyện.
Hứa Nguyện cười phá lên, ngồi xổm xuống ôm lấy nó: “Tây Lê”.
Con chó lớn màu vàng trắng ngoe nguẩy cái đuôi nóng lòng muốn được tiến vào vòng tay của cô, muốn bù đắp cho những cái ôm mà cô thiếu trong khoảng thời gian này.
“Gần đây đem nó giao cho Vu Phần chăm sóc, vẫn còn con mèo đó.”
Trong bóng tối, con mèo đen nhỏ với bộ lông đen mướt, ưu nhã bước đến phía Hứa Nguyện.
Hứa Nguyện đưa ra một tay ôm lấy nó rồi vuốt ve.
Đôi mắt ướt át của nó chớp chớp, thấy Hứa Nguyện chủ động tiếp cận, không phải lúc trước bài trừ nó, thè lưỡi ra liếm mu bàn tay của cô.
Hứa Nguyện đã quen với nó rồi nên mặc kệ cho nó liếm tay cũng không tức giận, chỉ là đẩy miệng nó ra ngăn không cho nó tiến lại gần.
“Làm sao lại giống chủ nhân là em thích quấn người như vậy, đó không phải một thói quen tốt.”
Thẩm Chiếu mím môi nâng Hứa Nguyện lên, cúi đầu nói với nó: “Đừng có hôn cô ấy.”
Nó thè cái đầu lưỡi, dáng vẻ không hề bị lay động.
“Hay là đưa mày đi triệt sản.”
Nó ngay lập tức kêu meo lên mấy tiếng, Hứa Nguyện cười rồi khoác tay của Thẩm Chiếu: “Anh không chỉ ít tình thương mà còn ấu trĩ nữa.”
Thẩm Chiếu ôm eo cô nở nụ cười, lại nhìn về phía con mèo hỏi: “Nguyện Nguyện trước đây nói nó là do bạn gửi ở nhà, dự định lúc nào đem nó trả cho chủ thế?”
Hứa Nguyện nghĩ: “Ngày mai đi, hôm nay đem chuyện đính hôn bận xong đã, ngày mai anh đi đấu giá tư pháp, còn em muốn nghỉ ngơi.”
Thẩm Chiếu nhìn cô, dần dần cứng lại.
Hứa Nguyện không để ý, nhấc cổ tay của anh lên nhìn đồng hồ, thời gian kính rượu có chút khẩn trương.
“Mau đi thôi chồng.”
Cô chủ động đi ở phía trước, kéo Thẩm Chiếu đi xuống cầu thang.
Chiếc váy màu đỏ tươi quét qua ống quần anh, dưới ánh sáng của mặt trời liền trở lên chói lọi.
Làn da nhợt nhạt của cô cũng trở nên mịn màng hơn, quay lại nhìn anh cùng với nụ cười tươi trên môi.
Một luồng điện chạy từ cổ tay đến tận trái tim, Thẩm Chiếu nghe thấy nhịp tim của mình đang đập nhanh hơn.
Tuy rằng không biết Hứa Nguyện từ đâu mà biết được, anh không giết người đàn ông đó…
Nhưng cô đã tha thứ cho anh rồi.
Hứa Nguyện vừa nhìn đường dưới chân, bất thình lình cổ tay bị nắm chặt.
Thẩm Chiếu giữ cô lại, nhẹ nhàng xoay người cô lại.
“Bảo bối, anh sai rồi.”
Trên con đường nhỏ trước tòa nhà, đông đảo khách mời đều theo dõi cặp đôi mới đính hôn này.
Thẩm Chiếu không để ý đến khách mời, nắm chặt bàn tay của Hứa Nguyện, lo sợ sẽ bỏ lỡ cơ hội, miệng run run nhanh chóng nói rõ với cô.
“Anh sai rồi, anh sẽ không bao giờ đối với em như vậy nữa.”
“Sẽ không nhốt Nguyện Nguyện lại nữa, sẽ không ép buộc Nguyện Nguyện làm chuyện mình không thích nữa…”