Không xác định
Chương 224: Tấm ảnh
Triệu Lan trong lòng động một cái, giả vờ nghe không hiểu hỏi: “Cái gì?”
“Mối quan hệ này của chúng ta, người thông minh không nói lời vô nghĩa.”
Hứa Nguyện nhún vai cười, dừng bước quay người lại.
Cô túm cổ áo của Triệu Lan, đôi môi hồng cũng sắp chạm vào đó.
“Không phải anh muốn lấy những tấm ảnh chụp cùng với tôi để kích thích Thẩm Chiếu à? Có cần tôi giúp anh không? Cái tư thế này, Thẩm Chiếu sẽ càng điên cuồng hơn.”
Triệu Lan nheo mắt: “...Em làm sao biết được.”
“Anh không động tay động chân vào phòng của tôi, cũng coi như là biết điều, nếu như tôi đã lên thuyền của anh giúp anh, thì một vài tấm ảnh cũng không đến nỗi không thành toàn cho anh.”
Hứa Nguyện nhìn râu ria của anh, liền chắc chắn người này so với Thẩm Chiếu không sến sẩm một chút nào, vội vàng buông cổ áo của anh ta ra, phủi tay.
Cô dám đi cùng Triệu Lan, thì dám chắc chắn sẽ không bị Triệu Lan chèn ép.
Triệu Lan tuy rằng háo sắc, nhưng nếu đã gặp qua nữ chính thì theo nguyên tác mà nói, trước mắt tình huống này không phải bọn họ ngoại tình, ít nhất cũng chỉ có chút quan hệ thân quen, tại sao lại không thể hạ thủ với cô.
Vả lại, muốn từ chỗ cô tìm được thứ đồ gì đó có giá trị thì không thể đối xử với cô như một người bằng đất sét mà nhào nặn được.
Hơn nữa cô tích điểm nhiệm vụ lâu như vậy, bây giờ điểm đã rất ổn định rồi.
Trừ việc thúc đẩy cốt truyện, ở trước mặt một người không liên quan gì đến thân phận của cô, căn bản không cần vất vả duy trì nhân vật. Triệu Lan nếu như dám làm gì với cô, cô cũng sẽ có khả năng đánh trả.
Chỉ là bây giờ giao tiếp với bên ngoài rất bất tiện, cho dù chỉ là Hứa Chính Dương, Thẩm Phi liên lạc, chỉ sợ cũng sẽ rất nhanh liền bị phát hiện.
Dứt khoát sống ở đây, chờ đợi thời cơ.
Tinh thần và thể lực của Hứa Nguyện đều bị tiêu hao, nhưng tâm trí vẫn tỉnh táo: “Ngày mai tôi nên lộ mặt, anh sắp xếp một chút.”
“Em muốn ra mặt? Không nhất thiết phải làm như vậy đâu. Người của Thẩm gia vì để tìm em, đem Giang Thành và Ngô Dương đều lật hết lên rồi.”
Triệu Lan nở một nụ cười trừu tượng: “Có lẽ, tôi có thể sắp xếp cho em ra nước ngoài trốn tránh.”
“Không cần.”
Hứa Nguyện bước lên lầu có chút mệt, giọng điệu cười nhạo: “Tôi còn sợ bọn họ không đến tìm tôi ấy chứ.”
“Sự phẫn nộ của nhà họ Thẩm phải có một lối thoát, tôi không muốn cùng bọn họ ngươi chết ta sống, tôi cũng vẫn còn ba mẹ và gia tộc ở đây.”
Triệu Lan trong lòng kinh ngạc, nhìn cô đeo đôi dép lê đi xa dần, trong lòng nhất thời đau xót.
Hứa Nguyện cô gái này hết lần này đến lần khác đều khó nắm bắt.
Cũng không biết là ngốc thật hay là người tài giả ngốc, vì cái gì không thể nói cho người khác mục đích rồi mới phối hợp với bọn họ.