Không xác định
Chương 227: Dày xéo
"Rầm!"
Giọng nói của Hứa Vi đột ngột dừng lại, chiếc điện thoại bị đập vỡ tan nát.
Không phải anh không biết chuyện riêng tư của Hứa Vi và Triệu Lan, Thẩm Chiếu biết là có kẻ có ý đồ xấu muốn anh tổn thương đến Nguyện Nguyện.
Không được xem, không thể tin...
Nguyện Nguyện không sao là tốt rồi.
Thẩm Chiếu tựa bên cửa sổ , nhìn màn hình đã tối đen của chiếc điện thoại, hô hấp dường như đang dần bình ổn lại.
Câu hỏi trong lòng như muốn dày xéo anh.
Cô đúng là không sao, vậy có phải là cô tự nguyện đi cùng người khác không?
Những tấm ảnh này nhất định là giả đúng không? Mày dựa vào đâu để tin tưởng Nguyện Nguyện sẽ vì mày mà thủ thân...
Không, không muốn.
Thẩm Chiếu ôm cái đầu đau nhức của mình tựa bên cửa sổ, thân hình cao lớn khom xuống, như cười như khóc tựa bên cửa sổ.
Tất cả những gì anh có được chỉ là cơ thể của Nguyện Nguyện mà thôi, tại sao lại cướp đi của anh.
Bên kia, Hứa Vi cũng tức giận, dứt khoát gọi điện cho Vu Phần.
"Thư kí Vu, tôi biết là các người đang tìm Hứa Nguyện, tôi có thể nói cho anh con bé đang ở đâu."
Vu Phần nhìn căn phòng của Thẩm Chiếu, do dự không quá một phút, sau đó cầm điện thoại đi về phía đối diện.
"Ừm, cô Hứa cô nói đi."
"Ngày mai con bé sẽ cùng Triệu Lan đến tham gia cuộc đấu thầu, nếu như các người muốn bắt được con bé..."
Vu Phần nghe được lời của Hứa Vi trong đầu liền nghĩ, lập tức nghĩ đến chỉ cẩn bắt được Hứa Nguyện đưa đi, thì không cần thiết phải làm náo loạn ngay tại chỗ.
Vu Phần nhìn về phía cửa phòng Thẩm Chiếu, âm thầm hạ quyết tâm.
Loại đàn bà như thế này không xứng với thiếu gia.
Ngày hôm sau.
Hội trường được bố trí theo phong cách công nghiệp, những ánh đèn màu trắng tập trung trên bục màu đen, sự kết hợp giữa màu đen và màu trắng tạo cảm giác về khoa học công nghệ, một nhóm nam nữ mặc tây trang chỉnh tề chăm chú nhìn vào màn hình lớn.
"Về việc lập kế hoạch kinh doanh khu vực này trước tiên phải nói đến tài chính, bảo hiểm, các thương hiệu nổi tiếng trong các lĩnh vực để hợp tác triển lãm độc quyền, thuê mặt bằng, thuê cửa hàng và các loại hình hợp tác khác.
"Xin mời bí thư thành ủy Vương lên phát biểu."
Tiếng vỗ tay vang lên, bầu không khí sôi động đã át đi những bóng tối ẩn nấp ở các góc của hội trường.
Vu Phần ấn vào tai nghe, từ hàng ghê bên dưới đứng lên, đi đến phía cửa thoát hiểm.
Bên phía cửa thoát hiểm không có ai để ý, Hứa Nguyện đi qua lối rẽ của lối thoát hiểm.
Trong lúc hành động cấp tốc.
"A... Các người làm gì vậy, ưm!"
"Không được động đậy."
Một tên bảo vệ thân thể cường tráng bịt miệng Hứa Nguyện, kéo cô ra phía cửa sau.
Phía sau eo của Hứa Nguyện có một khẩu súng dí vào.
Cách đó vài mét có một cửa sổ bình phong phủ đầy mạng nhện bị gió thổi bay từng cái một, dưới ánh sáng mặt trời qua các khe hở, vẫn có thể nhìn thấy người đi qua đi lại ở bên dưới.
"Cô Hứa, chúng tôi cần cô đi cùng với chúng tôi một chuyến, mong cô phối hợp."
Hứa Nguyện chớp chớp mắt, đếm nhịp thở ở phía sau lưng mình, hợp tình hợp lí từ bỏ kháng cự.
Một cái mũ trùm đầu màu đen chụp vào đầu, còng tay khoá chặt, Hứa Nguyện bị vệ sĩ đưa đi.