Không xác định
Chương 226: Tôi biết chỗ trốn của Hứa Nguyện
Thẩm Chiếu bước vào trong phòng.
Nhìn chiếc giường lớn trống rỗng, anh cười nhẹ, thuận tay đem lọ thuốc ngủ trống rỗng ném vào trong thùng rác, cầm chiếc váy đặt ở trên giường lên.
Đó là bộ váy mà Hứa Nguyện đã mặc suốt cả buổi chiều trong ngày đính hôn, còn chưa kịp mang đi giặt.
Thẩm Chiếu ngửi mặt trước của chiếc váy rồi đưa lên môi hôn liên tục, thậm chí còn không nhịn được thè lưỡi ra liếm.
Còn sợ không đủ, anh mở một đoạn ghi âm trong tay.
"Ư ư,...khó chịu...muốn..."
"Muốn cái gì?"
"Muốn chồng."
"Ưm a...nhẹ chút..."
Thẩm Chiếu đưa chiếc váy xuống giữa đũng quần của mình, thở hổn hển co giật hạ thân của mình.
"Ưm...Nguyện Nguyện nghe lời, bây giờ trở về lời của chồng nói vẫn tính."
Không có thân thể mềm mại của người phụ nữ để anh hoành hành, Thẩm Chiếu tưởng tượng bộ dáng trước kia của Hứa Nguyện, phải tốn rất nhiều sức mới có thể bắn ra ngoài.
Chiếc váy lấm tấm nước bọt của anh lúc tình ý dâng cao, chiếc váy cả một mảng đều biến thành màu trắng đục, bẩn không thành hình.
Thẩm Chiếu nuốt nước bọt, nghĩ rằng hôn vị hôn thê sẽ không đau đớn nữa, chỉ có thể giải quyết như vậy, trong lòng lại bắt đầu chua xót.
Anh đem chiếc váy đã bị nhăn nhúm thành một cụm ném vào trong giỏ, sắc mặt lúc này mới bình tĩnh trở lại, cầm điện thoại đã rung một hồi lên.
"Alo? Thẩm tổng, anh cuối cùng cũng nghe máy rồi."
Giọng nói kinh hỷ của người phụ nữ vang lên, sợ anh cúp máy liền nói: "Em là Hứa Vi, không biết anh có còn nhớ không, em cũng học ở đại học Z, từng cùng anh tham gia thi đấu..."
"Chuyện của Minh Dương hãy tìm trợ lí của tôi bàn bạc, đừng có dùng số điện thoại nội bộ của công ty tôi."
Thẩm Chiếu trong lòng vô cùng cáu kỉnh và chán ghét, đang chuẩn bị cúp máy thì nghe thấy đầu dây bên kia nói.
"Em biết chỗ trốn của Hứa Nguyện."
"Hứa Nguyện bây giờ đang cùng với tổng giám đốc của Phương Lan là Triệu Lan ở với nhau."
"Hôm nay có người gửi cho em mấy tấm ảnh, em cảm thấy em không thể giấu anh được. Thật sự không ngờ tới em gái em sẽ làm ra loại sự tình như thế này, học trưởng, em thay con bé xin lỗi anh... Em thật sự cảm thấy rất hổ thẹn."
Thẩm Chiếu nhìn cô gái trong ảnh được chăm sóc trắng trẻo hồng hào trước tiên cũng thấy an tâm thở ra một hơi.
Nhưng rất nhanh anh liền chú ý đến một chỗ vô cùng chói mắt - người con gái được người đàn ông kia đỡ lấy eo, dường như còn vuốt tóc...
Thậm chí còn có một tấm, Hứa Nguyện trực tiếp túm lấy cổ áo người đàn ông, đôi môi cũng sắp dán vào đến nơi.
Các khớp ngón tay của anh không ngừng siết chặt, tái nhợt lại, bóp chặt chiếc điện thoại
Hứa Vi không biết chuyện vẫn đang tiếp tục khuyên anh: "Học trưởng, anh cũng đừng quá tức giận, em gái em dù gì cũng còn nhỏ không hiểu chuyện..."