Không xác định
Chương 230: Giết tôi đi
"Không cần hi vọng thiếu gia sẽ cứu cô, nếu như biết cô làm ra loại chuyện như vậy, thiếu gia sẽ chỉ muốn giết cô mà thôi.”
“Còn muốn ám hại nhà họ Thẩm sao? Phi, nhà họ Thẩm chúng tôi muốn giết cô liền dễ dàng như giết chết một con kiến.”
Người đàn ông lớn tuổi ấy một bên nói, một bên dùng mũi giày da nghiền lên những ngón tay mềm mại của cô.
Chiếc mũ trùm đầu đã ướt sũng vì nước mắt của cô, tiếng van xin càng ngày càng yếu ớt. Một xô nước lạnh dội xuống.
Hứa Nguyện giống như một con cá chết bị đông đến run rẩy, quần áo rách đến không nhìn được, tấm lưng trắng của cô lấm tấm những vết máu.
Trời đã sang thu, cái lạnh thấu da thấu xương, cơn đau và cái lạnh làm tê liệt cảm giác của cô, cơ thể co quắp thành một đoàn cứng đờ không thể cử động được.
Nhịn.
Cái cảm giác muốn thay thế người khác đi chết này…thật sự rất tệ.
“Cô vẫn không chịu nói thật à?”
Vu Phần kéo chiếc mũ trùm trên đầu cô ra, Hứa Nguyện mới có thể hô hấp.
“Hộc…hộc…”
“Đau quá…” Những vết nước trên mặt cô gái khổ sở khiến người ta nhìn thoáng qua đều sẽ cảm thấy thương hại.
Dư Phương khẽ chau mày: “Chú Thẩm, giao cho thiếu gia xử lí đi.”
Người đàn ông được gọi là chú Thẩm có vết sẹo trên mặt, vẻ mặt u ám, châm một điếu thuốc rồi đưa lên miệng hút.
“Hừ, tôi thấy cô ta sẽ không nói ra sự thật đâu, trực tiếp xử chết cũng được.”
Cánh cửa tầng hầm mở ra.
Hứa Nguyện căn bản không ngẩng đầu lên được, nằm trên mặt đất không thể nhúc nhích, chỉ có thể nghe thấy tiếng gót chân vang lên.
Là một người phụ nữ.
Vu Phần nhìn người tới, gật đầu chào hỏi: “Cô Hứa.”
Hứa Vi đứng trước mặt Hứa Nguyện, mũi giày cách cô không đến một tấc, tiếng chào hỏi người bên cạnh vang lên.
“Thư kí Vu, chú Thẩm.”
Chú Thẩm dập tia lửa điếu thuốc trên tay, nhìn chằm chằm người tới bằng đôi bắt chim ưng: “Cô là?”
“Tôi là Hứa Vi, tôi chính là người vạch trần kẻ thứ ba này.”
Hứa Vi cười nói: “Hứa gia nhà tôi không có kẻ ăn cháo đá bát này, giao cho chú Thẩm xử lí là được.”
Chú Thẩm nhìn ra cô ta không có ý bảo vệ Hứa Nguyện lúc này sắc mặt mới giãn ra.
Chú Thẩm với Hứa Vi cô một câu tôi một lời trong phòng khách, Vu Phần đứng ở một bên không nói một lời.
Vu Phần vốn dĩ đối với Hứa Vi không có hảo cảm gì, cũng lười tiếp lời, đột nhiên, hắn cầm trong tay chiếc mũ trùm đầu bị kéo mạnh ra.
Hắn cúi đầu nhìn xuống.
Hứa Nguyện trên mặt không chút huyết sắc, nhắm hai mắt lại, có vẻ như mất rất nhiều sức lực mới có thể kéo được miếng vải.
Đôi môi cô gái mím chặt, thở ra nhiều hơn hít vào, Vu Phần thế nhưng có thể nghe rõ ràng.
Cô nói là: “Anh để ông ta giết tôi đi.”
Hứa Nguyện thật sự rất đẹp, cho dù là ở dưới đất lăn vài vòng, cả người phủ đầy bụi đất và máu, hơi thở yếu ớt, cũng đẹp đến không thể tưởng tượng được.
Rốt cuộc cũng là một thiên kim tiểu thư, dạy cho một bài học là đủ rồi, nếu như thật sự náo loạn đến mức liên quan đến mạng người thì không dễ chấm dứt.