Xuyên Sách Xuyên Thành Bạn Giường Của Nam Chủ (Dịch Full)

Chương 231 - Chương 231: Cùng Trời Cuối Đất Là Lời Từ Biệt Cuối Cùng

Không xác định Chương 231: Cùng trời cuối đất là lời từ biệt cuối cùng
Vu Phần thở dài một hơi, lấy điện thoại ra chuẩn bị thông báo cho Thẩm Chiếu.

“Anh đợi thêm một lát.”

Đúng vào lúc này, cửa vào tầng hầm đột nhiên có ánh đèn xe hơi nhấp nháy.

Mấy người ồn ào nhìn nhau, chỉ nhìn thấy một chiếc xe hơi lao tới rất nhanh.

Tiếng lốp xe ma sát vang lên chói tai, thân xe quay sang một bên, sau vài giây thì dừng lại trước mặt nhiều người.

“Thiếu gia?”

Thẩm Chiếu không đợi xe dừng lại hẳn, hai cánh tay run rẩy, không lưu loát mở cửa xuống xe, đẩy người đàn ông đang chắn đường anh ra.

Nhìn thấy Hứa Nguyện cả người đầy máu, đồng tử của Thẩm Chiếu co rút lại, trong lòng sợ hãi đến cực điểm.

“Nguyện Nguyện!”

Cơ thể đã làm việc quá sức trong nhiều ngày không thể chịu nổi, vấp ngã một cái, Thẩm Chiếu nửa quỳ trên mặt đất.

Thế nhưng anh thậm chí không có nửa điểm dừng lại, cho dù không thể đi nổi, dù phải bò cũng phải bò đến trước mặt cô, đem cô ôm vào trong lòng.

Ngay cả khi hai tay run rẩy, anh cũng cẩn thận từng chút nâng đầu Hứa Nguyện lên, tránh vết thương của cô đặt cô vào trong lòng, ôm cô rất nhẹ nhàng và cẩn thận.

“Nguyện Nguyện.”

Giọng nói của anh khàn khàn, nhất thời vẫn chưa thể nói được ra tiếng, đọc tên của cô, đau đớn tột cùng.

“Nguyện Nguyện tỉnh lại, anh đến rồi.”

Hứa Nguyện được ôm trong vòng tay ấm áp, máu chảy ra từ những vết thương nhuộm đỏ áo trắng của chàng trai.

Cô không mở nổi mắt, tiếng gọi bên tai cùng ù ù, chỉ có thể ngửi thấy mùi hương quen thuộc lẫn với mùi máu.

Là Thẩm Chiếu ư?

Anh là đến giết cô đúng không?

Cuối cùng cũng giải thoát rồi…

Nhưng mà thật kinh tởm…thật sự rất kinh tởm…

Anh có biết rằng cô rất sợ đau, rất sợ tối, rất sợ chết không?

Anh là người duy nhất mà cô từng gần gũi từng dựa giẫm trong hai kiếp sống của mình, nhưng lại để cho bọn họ tra tấn cô như thế này, còn muốn cô chết.

Mà bất luận lần này cô sống hay chết, cô và anh cũng sẽ không bao giờ gặp lại nhau nữa.

Cùng trời cuối đất là lời từ biệt cuối cùng.

Hứa Nguyện nghĩ, một khắc này, cho dù đã biết đó là số phận định trước nhưng bọn họ đều là thân bất do kỷ.

Cô vẫn rất hận anh.

Một sự đau đớn không thể xác định giống như mọc chồi trên đá, rễ đâm sâu vào bên trong làm nứt lớp ngoài của đá ra.

Nước mắt từ khóe mắt chảy ra, Hứa Nguyện gian nan mở mắt ra nhìn anh.

Người con trai trước mặt như có ánh sáng mờ ảo, gương mặt phản chiếu băng tuyết giống như một vị thần.

“Chiếu Chiếu…”

“Đừng nói chuyện, anh đưa em đi.” Thẩm Chiếu đưa tay xuống dưới đỡ lấy cô.

“Không…cần.”

Cơn đau đầu đột ngột ập đến còn tệ hơn cả cơn đau của cơ thể, giống như có thứ gì đó sắp xuyên qua đầu cô.

Dường như… đã từng có ai đó ôm cô như thế này, cứu cô, cho cô hơi ấm trong lúc tuyệt vọng.

Là ai…không thể nghĩ thêm nữa!

Hứa Nguyện đầu đau dữ dội, cô nghiến răng nghiến lợi ôm Thẩm Chiếu, tay mò mẫm thắt lưng của anh.

“Nguyện Nguyện?”

Hứa Nguyện sờ đến khẩu súng bên hông anh.

Ngón tay bởi vì đau mà cứng đờ và chậm chạp, việc cầm súng là vô cùng khó khăn, chỉ trong mấy giây này, Vu Phần đang đứng cạnh cô đã nhanh chóng giơ súng hướng về phía cô.

“Bỏ xuống!”

Thẩm Chiếu đột nhiên quay lưng lại, vững vàng bảo vệ Hứa Nguyện, ngăn cản Vu Phần đi tới.

 

Bình Luận (0)
Comment