Xuyên Sách Xuyên Thành Bạn Giường Của Nam Chủ (Dịch Full)

Chương 232 - Chương 232: Trước Sự Im Lặng Của Tất Cả Mọi Người, Hứa Nguyện Đột Nhiên Quay Ngược Súng Chĩa Vào Chính Mình.

Không xác định Chương 232: Trước sự im lặng của tất cả mọi người, Hứa Nguyện đột nhiên quay ngược súng chĩa vào chính mình.
"Cô ấy là chủ nhân tương lai của nhà họ Thẩm, ai cho các người dũng khí đối với cô ấy như thế này?”

Mấy người nhìn nhau, Thẩm Chiếu không muốn quan tâm đến bọn họ, chỉ muốn nhanh chóng đưa Hứa Nguyện đến bệnh viện.

Bàn tay đầy máu của Hứa Nguyện đột nhiên túm lấy cổ áo anh.

Thẩm Chiếu dừng lại một lát, cúi đầu nhìn cô. ebookshop.vn - ebook truyện dịch giá rẻ

“Anh cũng hận em đúng không?”

Cô gái đang không ngừng bị hút cạn sức sống nhưng giọng điệu vẫn rất dứt khoát.

“Em đã phản bội anh, cho nên anh để họ sỉ nhục, hành hạ em…”

“Em thật ra chỉ là sủng vật của anh, anh muốn làm thế nào với em đều phải nghe anh, cho dù em không có tự do, không có tôn nghiêm, cũng chỉ có thể nghe anh. Bởi vì anh nắm giữ gia đình em, thao túng em…”

“Thẩm Chiếu, tôi rất kinh tởm.”

Đầu óc Thẩm Chiếu trở nên hỗn loạn, sắc mặt tái nhợt.

“Không, không phải đâu Nguyện Nguyện.”

“Anh không có…anh không muốn tổn thương em.”

Anh vừa mở miệng liền ngậm miệng lại, hai mắt vì lo lắng gấp gáp mà đỏ lên, nửa chữ cũng không biết nói như thế nào.

Bởi vì anh phát hiện lời giải thích của mình vô cùng cứng ngắc.

Nguyện Nguyện có thể nhìn ra, chuyện mà Thẩm gia làm với cô và chính anh đối xử với cô có gì khác biệt chứ.

Phải làm thế nào, Nguyện Nguyện sẽ hận anh…

Anh nên làm thế nào để cứu vãn…

Hứa Nguyện giật giật khóe miệng, nở một nụ cười nhẹ.Li ê n h ệ z l - 0 9 1 1 0 0 9 4 6 7

Trong tim Thẩm Chiếu như bị khoét một lỗ lớn, anh cứng đờ tại chỗ, thậm chí không thể suy nghĩ một cách hoàn chỉnh.

Đột nhiên thắt lưng của anh bị nới lỏng, anh phát hiện là do Nguyện Nguyện lấy khẩu súng đi.

Trong một khoảnh khắc Thẩm Chiếu nghĩ tới điều gì đó, một tia sáng yếu ớt trong đôi mắt đen tuyền của anh, nhìn cô một cách đầy mong đợi.

“Em đánh anh đi, em đánh trả anh được không.”

“Tới đây Nguyện Nguyện, đánh anh.”

Thẩm Chiếu nắm lấy tay cô, sự dịu dàng và sức lực không thể kháng cự, đưa tay cô chĩa súng vào anh, thần sắc tuyệt vọng đến phát điên.

“Em muốn làm như thế nào cũng được…đều là lỗi của anh, đánh anh cũng được, nổ súng với anh cũng được, đừng hận anh, Nguyện Nguyện, đừng hận anh…”

Nói đến cùng, anh vừa khóc vừa cầu xin.

“Anh cầu xin em, đừng hận anh, em đã đủ chán ghét anh rồi.”

“Em vẫn phải ở lại bên anh, em đã từng nói sẽ ở bên anh một đời mà, đừng bỏ lại anh.”

Đôi mắt đẹp của anh đầy nước mắt, khóe miệng miễn cưỡng cười, giọng nói khàn khàn nhẹ nhàng dỗ dành cô: “Đến đây, trả thù ngay đi.”

“Trả thù xong rồi thì đừng hận anh nữa.”

“Không! Thiếu gia ngài đừng như vậy!”

Vu Phần thấy vậy ngay lập tức khuỵu xuống, đau khổ thốt lên: “Thiếu gia, ngài tỉnh táo một chút, không thể đem súng đưa cho cô ấy được!”

Thẩm Chiếu coi hắn ta như không có gì, hoàn toàn không quan tâm, Vu Phần lại quỳ xuống tiến lên hai bước, chuyển sang cầu xin Hứa Nguyện: “Cô Hứa, cô bình tĩnh một chút, cái này quá nguy hiểm rồi, cô đưa súng cho tôi, nha?”

Hứa Nguyện cũng không thèm quan tâm đến hắn ta.

Cơ thể dường như dần thích ứng với cơn đau, tay cũng nhanh nhẹn hơn, Hứa Nguyện cầm súng thật chặt, thoát khỏi Thẩm Chiếu.

Thẩm Chiếu nhìn theo họng súng đen ngòm, khẽ cười.

Cơn đau trên người có lẽ có thể làm giảm đi nỗi đau trong tim.

Trước sự im lặng của tất cả mọi người.

Hứa Nguyện đột nhiên quay ngược súng chĩa vào chính mình.

 

Bình Luận (0)
Comment