Không xác định
Chương 233: Thế giới của anh sẽ không còn Nguyện Nguyện nữa rồi
Sắc mặt của Thẩm Chiếu thay đổi, ý thức được cô định làm gì, nhưng đã muộn rồi.
“Đừng mà.”
“Đoàng!”
Cô ra tay quá nhanh, tiếng súng im bặt biến mất trong tiếng hét tê tâm liệt phế của Thẩm Chiếu.
Máu tươi trên người Hứa Nguyện chảy ra, dùng một cách chết cực kì tàn bạo trong vòng tay anh.
Thẩm Chiếu chỉ cảm thấy thế giới này như chết đi chỉ trong một khoảnh khắc, lại xoắn lại đan xen vào nhau, bốn phía xung quanh đều là vết máu đỏ rực, anh cái gì cũng không nhìn thấy, không nghe thấy.
Nguyện Nguyện chết rồi.
Đại não đem sự thật không thể nhầm lẫn này truyền cho anh.
Thẩm Chiếu không chút do dự nắm lấy bàn tay của Hứa Nguyện, chĩa khẩu súng vào chính mình một lần nữa.
“Thiếu gia!”
Lần này Vu Phần cuối cùng cũng có thời gian lao tới đập vỡ khẩu súng của Thẩm Chiếu.
“Thiếu gia! Ngài không thể chết!”
“Ngài tỉnh táo một chút! Nhà họ Thẩm cần có ngài!”
Họng súng bị lệch hướng, bả vai của Thẩm Chiếu bị trúng đạn, máu tươi chảy ra.
Anh ngước mắt lên, nhưng lại vô cảm đến cực điểm, giống như vết thương không phải là của mình.
Anh phán đoán một cách lý trí, những vết thương ở mức độ này sẽ không đến mức chết người, liền cố gắng lấy súng một lần nữa.
Thế nhưng dùng hết toàn lực, tay của anh chỉ có thể nâng lên một chút.
Trước mắt tối đen, anh phun ra một ngụm máu.
Thế giới của anh sẽ không còn Nguyện Nguyện nữa rồi…
_____________
Trong suy nghĩ của Nguyện Nguyện, Chiếu Chiếu là bởi vì đi theo cốt truyện nên tra tấn và giết cô, cô cảm thấy là Chiếu Chiếu muốn cô chết, cho nên ở chương cuối cùng hận Chiếu Chiếu. Sau đó ở đây nhớ lại hồi ức khi đó, mới nhận ra cô đã rung động với Chiếu Chiếu rồi.
Hành hạ, đổ máu, tra tấn…
Chân tay tê dại đến mức không thể cử động được, chỉ có thể trơ mắt nhìn sức sống của mình bị rút cạn từng chút một.
Hứa Nguyện tỉnh dậy sau một giấc ngủ dài, chỉ cảm thấy miệng lưỡi khô đắng, cơ thể nặng như chì.
Một năm rồi, cô vẫn thường xuyên nằm mơ thấy ngày hôm đó.
Cô cầm cốc nước lên một hơi uống cạn, kéo chiếc áo hai dây dính trên người ướt đẫm mồ hôi, bước chân trần ra khỏi giường, đi đến phía cửa sổ.
Rèm cửa cảm biến tự động mở ra, từ tòa tháp đôi nhìn xuống, màn đêm rực rỡ của quận Loan Khẩu làm say lòng người.
Sau khi “chết” mọi thứ đều có thể nói là vô cùng suôn sẻ giống như mong đợi.
Con chip bị vỡ vụn, cô cắt đứt liên hệ với thế giới kia, đồng thời tránh xa những người mà cô đã liên hệ ở thế giới kia, một mình sống cô độc ở thành phố khác.
Hứa Nguyện cầm ly nước ngồi xuống đất, thân thể vẫn còn mệt mỏi nặng nề, nhưng đầu óc lại vô cùng tỉnh táo tựa vào bệ cửa nhô ra ngoài.