Xuyên Sách Xuyên Thành Bạn Giường Của Nam Chủ (Dịch Full)

Chương 234 - Chương 234: Khoảnh Khắc Ngẫu Nhiên Tiếp Xúc Kì Diệu Đôi Khi Lại Là Nhân Duyên Không Thể Cầu.

Không xác định Chương 234: Khoảnh khắc ngẫu nhiên tiếp xúc kì diệu đôi khi lại là nhân duyên không thể cầu.
Bầu trời trên đỉnh đầu có trăng có sao.

Bầu trời ở phía Bắc bán cầu luôn bị những người đam mê thiên văn học chỉ trích là ít sao và mờ ảo do vòng tròn hiển thị luôn hướng ra phía ngoài thiên hà.

Mỗi khi đến mùa thu đông, chỉ có một số chòm sao lọt vào phạm vi quan sát. Nhưng theo hướng này, bên ngoài thiên hà xa xôi, hệ thống đã nói với cô trước khi nó bị phá hủy, đó là khoảng cách từ Lam tinh đến sao bắc đẩu - nơi mà cô không bao giờ có thể quay lại được nữa.

Đây gần như là bán kính của toàn vũ trụ có thể nhìn thấy lam tinh, thậm chí ở bên đó có trình độ công nghệ cao hơn, việc vượt qua khoảng cách như vậy là điều không thể xảy ra.

Bởi vì tình cờ mà cô có thể đến được Lam tinh và cơ hội đó sẽ không bao giờ xuất hiện nữa.

Có điều Hứa Nguyện không hề hối hận khi vĩnh viễn rời xa nơi đó.

Cô độc? Cuộc đời ai mà không cô độc chứ.

Vui vẻ tiễn những điều cũ đón điều mới đến, đó không phải cô độc ư?

Trái tim giữa người với người bị ngăn cách bởi một bức tường dày, khoảnh khắc ngẫu nhiên tiếp xúc kì diệu đôi khi lại là nhân duyên không thể cầu.

Cô từ lâu đã không còn sợ cô độc nữa rồi, sở dĩ mất ngủ một đêm là bởi vì… điện thoại trên đầu giường đột nhiên vang lên.

Hứa Nguyện nhìn tên người gọi đến, nghe điện thoại.

“Chị Nguyện Nguyện, muộn như thế này rồi vẫn làm phiền chị.”

“Có chuyện gì?”

Gió đêm se lạnh, Cận Tắc mặc bộ đồng phục học sinh màu trắng, ngón tay vì lạnh mà hơi run, nhìn dòng xe cộ tấp nập ở lối vào đường hầm, anh muốn đi qua mấy lần nhưng đều không được.

Anh bực bội ngồi xuống tảng đá lớn bên đường, lục lọi trong sổ thông tin hồi lâu, cuối cùng gọi điện thoại cho người giúp đỡ không mấy thân thuộc này.

“Tôi…”

Anh rối rít đá những hòn đá nhỏ trên mặt đất, không biết nên nói như thế nào với Hứa Nguyện.

“Không phải gọi cho tôi sao? Không nói chuyện thì tôi cúp máy đây.”

Hứa Nguyện nhớ ra đứa trẻ này vẫn đang đi học, lại nói thêm mấy câu:

“Đã muộn như vậy rồi, nghỉ ngơi sớm đi, ngày mai cậu vẫn phải lên lớp đó.”

“Không, chị Nguyện Nguyện chị đợi chút.”

“Tôi… tôi muốn qua nhà chị ngủ một đêm! Có được không?”

Cận Tắc nghiến răng nói: “Tôi có thể ngủ ở sofa hoặc sàn nhà, sáng mai sẽ đi sớm, bảo đảm không phát ra tiếng, thói quen vệ sinh của tôi rất tốt, sẽ không làm dơ nhà chị, tôi…tôi còn có thể làm bữa sáng cho chị.”

Thiếu niên vắt óc suy nghĩ để nói ra ưu điểm của bản thân, gấp gáp nói: “Tôi biết mỗi ngày đều có người mua đồ ăn sáng cho chị nhưng đồ ăn bên ngoài nhất định không sạch sẽ như tôi làm.”

“Hửm?”

Hứa Nguyện sửng sốt, sau đó cô nhớ ra mình đã lần lượt thuê mấy đầu bếp về để thỏa mãn sự kén chọn của mình, bởi vì mỗi lần như vậy đều do trợ lí đem đến, có khả năng là bị tên nhóc này nhìn thấy, không nhịn được cười.

“Không sao, nhà tôi có phòng cho khách. Tôi đưa địa chỉ cho cậu, tự cậu qua đây đi.”

“Ừm, được, cảm ơn chị!”

 

Bình Luận (0)
Comment