Xuyên Sách Xuyên Thành Bạn Giường Của Nam Chủ (Dịch Full)

Chương 235 - Chương 235: Cận Tắc

Không xác định Chương 235: Cận Tắc
Mười mấy phút sau, Hứa Nguyện mở cửa.

“Cận Tắc?”

“Là tôi.”

Chàng trai nhỏ đứng ở của lúng túng thay đôi giày trắng bị dính bẩn, nhưng đã được đánh sạch sẽ.

Hứa Nguyện lấy một đôi dép đi trong nhà đưa cho cậu.

“Cảm ơn.”

Hứa Nguyện mặc một chiếc áo lửng, so với chiếc áo lúc nãy còn mỏng hơn, vùng xương quai xanh đều trận trụi lộ ra ngoài, non nớt như mới trưởng thành.

Cận Tắc không dám nhìn cô, chỉ im lặng cúi người thay giày.

Hứa Nguyện đi tới chỗ quầy rượu trong phòng bếp rót cho cậu một ly nước,

“Tại sao muộn như vậy rồi mà không về nhà?”

Cận Tắc nhận lấy ly nước, thật ra cậu không khát, nhưng cậu không tự nhiên đứng bên quầy rượu, bị Hứa Nguyện nhìn căng thẳng đến mức không biết để tay ở đâu, chỉ có thể uống từng ngụm lớn uống hết cốc nước.

Cậu lặng lẽ đem cổ tay áo đã bị rách giấu phía sau lưng, cố gắng để bản thân lịch sự hết mức nhìn đối phương rồi mới trả lời: “Cha tôi về nhà rồi, hôm nay ông ấy uống nhiều, tính khí không tốt.”

“Ồ.”

Hứa Nguyện đại khái đã nghe người trung gian kể về hoàn cảnh của Cận Tắc, mẹ mất sớm, cha thì nợ tiền, cùng cậu sống trong căn nhà mục nát, rõ ràng là thành tích rất xuất sắc nhưng cha cậu chỉ suốt ngày rượu chè cờ bạc, đến học phí cũng không thể trả nổi.

Trình Hành Yên làm tình nguyện viên đã đến thăm những học sinh nghèo như vậy, đẩy cô một cái, hỏi cô có thể cùng tham gia không.

Cô đáp ứng rồi, lúc đó kí hợp đồng có tổng cộng 3 người, toàn bộ sẽ được tài trợ đến khi tròn mười tám tuổi, chỉ thông qua người trung gian tài trợ, chứ không gặp trực tiếp.

Nhưng Cận Tắc không biết cầu xin Trình Hành Yên như thế nào để lấy được số điện thoại của cô, trong điện thoại vừa trẻ con vừa thành khẩn hỏi cô, cậu tiến vào đội tuyển cấp tỉnh, có thể vay nợ cô không.

Thấy Cận Tắc không muốn nói nhiều về chuyện gia đình, cô quay sang hỏi: “Cậu vẫn rất thiếu tiền à?”

“Ừm…”

Cận Tắc ngượng ngùng gật đầu, hiện tại cậu không có nhiều thời gian ra ngoài làm thêm, nhưng tiền thì phải chi cho nhiều thứ, cứ vài hôm lại có người đến nhà đòi nợ.

“Thiếu tiền sao lại không nói với tôi? Trong ba người cậu là người nói với tôi số tiền ít nhất, còn nói là mượn của tôi.”

Hứa Nguyện chống khuỷu tay lên cười:

“Không cần phải xấu hổ vì đi mượn tiền, Cậu sắp lên năm ba rồi, đừng để bị chuyện gia đình liên lụy đến mình.”

“Vâng.”

Cận Tắc gật đầu, trong lòng âm thầm tính toán bản thân cần bao nhiêu tiền.

“Nghỉ ngơi sớm đi, cậu ngủ phòng này.”

Hứa Nguyện chỉ phòng cho cậu, nhìn cậu đang rửa sạch ly nước vừa uống, bước đến cửa phòng, không quá chắc chắn nhìn cô, thấy cô gật đầu mới cẩn thận mở cửa.

Phòng khách khôi phục lại sự im lặng, Hứa Nguyện vẫn nhìn phòng cậu thất thần.

Đứa trẻ này so với người nào đó, trông thật sự rất giống…chỉ là gầy hơn một chút, có lẽ là do bị suy dinh dưỡng khi còn nhỏ, chiều cao cũng không bằng anh.

Nếu như anh xuất thân bình thường, liệu có phải cũng như thế này không.

Hứa Nguyện tự gõ vào đầu mình, cúi đầu thở dài một hơi.

Haiz, lâu lắm rồi cô mới có ý nghĩ linh tinh về một cậu học sinh cấp ba như vậy.

 

Bình Luận (0)
Comment