Không xác định
Chương 238: Bầu không khí xấu hổ
Sau khi những hồi ức mất đi trở về, khoảng thời gian bên Thẩm Chiếu trở nên rõ ràng lạ thường. Cô nhớ rõ anh thích kiểu quần áo anh thích mặc, nhớ rõ mỗi đêm anh nhẹ nhàng dém chăn cho cô, nhớ rõ mỗi một cái nhíu mày mỗi cái tươi cười của anh.
Hứa Nguyện trời sinh tính tình đạm mạc. Duyên phận mỏng manh với những người cùng huyết thống. Với những người gặp được hàng ngày thì không giao tiếp nhiều không hiểu rõ, chưa từng chân chính để ý bất kỳ ai.
Tần suất cô nhớ về Thẩm Chiếu cũng không cao, nhưng lần cảm xúc ngẫu nhiên tác động này cũng đủ làm cô ý thức được Thẩm Chiếu đối với cô bất đồng.
Kỳ thật cô cũng biết chút tình hình gần đây của Thẩm Chiếu.
Khi cô vừa tới thế giới này, cô đã sử dụng một công ty do cô kiểm soát để mua một số cổ phần của công ty SKK do anh mới thành lập. Sau đó đã kiếm được một số tiền khá lớn trước khi khủng hoảng diễn ra.
Tài chính chẳng khác gì một trò hề lừa dối, trận chiến ấy làm Mạch Cách Lâm một trận thành danh, rất nhanh đã tỏa sáng rực rỡ trong quỹ đạo.
Hứa Nguyện vẫn không lộ diện, từ đó về sau cũng rất ít chú ý tin tức về Thẩm Chiếu.
Chẳng qua cũng có người trong giới từng nói với cô, nói anh thay đổi rất nhiều.
Người nọ hình dung Thẩm Chiếu như thế nào?
“Cậu biết người thừa kế của tập đoàn Giang Thẩm chứ, ai, xem trí nhớ của tôi này, chắc chắn là cậu biết chứ. Chính là người ra tay lúc các cậu kẹt ở đỉnh điểm, chủ tịch SKK.”
“Ừ, gần đây anh ta thế nào?”
"Tôi gặp anh ta ở Giang Thành vài lần, bản nhân cổ quái thật sự, hỉ nộ vô thường, mặt lạnh như Diêm Vương. Chưa từng thấy anh ta cười với bất kỳ ai. Thủ đoạn lại cường ngạnh, hiện tại bên trong nội bộ Giang Thẩm anh ta nói một không có hai. Ngày cả cha anh ta và mấy chú bác nắm quyền to cũng không dám chen vào.”
“Anh ta trị nội đấu rất tốt, đúng là người đủ tàn nhẫn mà.”
Đêm đã khuya, Hứa Nguyện nghe thấy ngoài cửa không có tiếng người nhưng cô vẫn không ngủ được.
Cuối cùng cô đành rầu rĩ ôm chăn ngồi dậy, lặng lẽ ra ngoài định uống hai ly để hỗ trợ giấc ngủ.
Bước đi nhẹ nhàng bước qua, đèn hành lang tự động sáng lên.
Hứa Nguyện xách theo bình rượu và một cái ly, đột nhiên bất ngờ đâm vào ngực một người đàn ông.
“Chị Nguyện Nguyện? Em còn tưởng chị đã ngủ rồi.”
Hứa Nguyện có chút xấu hổ, ở nhà cô mặc rất ít. Nếu còn sớm thì cô sẽ mặc thêm áo rồi mới ra khỏi phòng, nhưng nhìn trời đã trễ nên nhất thời lười phiền phức.
Cô lui một bước để tránh bộ ngực sắc tình không mặc áo ngực của mình dựa vào người ta.
“Ách, em làm sao vậy, không thoải mái sao?”
Hứa Nguyện thấy trán Cận Tắc lấm tấm mồ hôi tinh mịn.
“Không phải, ta mới vừa hít đất trong phòng, đang chuẩn bị tắm rửa.”
“A, vậy em đi đi.”
Hứa Nguyện tránh ra một bước nhưng Cận Tắc vẫn không động đậy.