Không xác định
Chương 237: Hồi ức
Sau khi rời khỏi Thẩm Chiếu, đã lâu cô không được ăn món ngon thế này.
Ngày qua ngày vẫn cứ trôi qua như trước.
Cuộc sống cô từng hướng tới, sau khi có được lại phát hiện dường như không có gì khác trước.
Và những tia sáng lơ đãng biến mất trong khoảng thời gian cố gắng chạy trốn lại giống như những viên kẹo đường thủy tinh lấp lánh trong suốt đầy màu sắc bị số phận đánh đổ.
Tuy không thể quay đầu nhặt nhưng vẫn còn những hồi ức ngọt ngào.
Sau khi quen thuộc, cứ năm ba ngày Cận Tắc lại tới đưa cô thứ gì đó, ngẫu nhiên cũng sẽ ở nhờ.
Hứa Nguyện ngồi bên bàn ăn với điện thoại xem mấy tấm ảnh đàn ông mà hội sở gửi tới, đều còn có nhan sắc có thân hình.
Cô đã đánh tiếng nói với người môi giới yêu cầu đối phương phải tỉ mỉ kiểm tra sức khỏe.
“Chị Nguyện Nguyện, em đã nói với chị trong điện thoại rồi đấy, đêm nay em lại phải quấy rầy chị, cho em ở nhờ một chút.”
“Ừ, em cứ ngủ tiếp trong căn phòng phía tây đi." Hứa Nguyện phóng đại tấm ảnh trong màn hình. Thất thần mà đáp ứng, đứa nhỏ này vừa hiểu chuyện vừa biết làm việc nhà. Cô cũng không phản cảm việc cậu thường xuyên tới.
Cô ngẩng đầu nhìn nam sinh đang chủ động đi vào phòng bếp, ánh mắt dừng trên người cậu tức khắc ngạc nhiên.
Cận Tắc mặc đồng phục là áo sơ mi trắng, ánh nắng hoàng hôn vừa vặn chiếu lên gương mặt cô. Ngũ quan sắc cạnh rõ ràng đan xen giữa bóng tối và ánh sáng. Người đàn ông cầm chiếc thìa khuấy khuấy khiến những đường nét nam tính trên mặt cậu mềm xuống, tăng thêm hơi thở trầm tĩnh và quyến rũ.
Hứa Nguyện nhìn chằm chằm cậu, không nói nên lời.
Đây là Cận Tắc? Cậu thay đổi thế từ khi nào, sao lại thanh tú khả nhân thế?
Cận Tắc dư quang thoáng nhìn Hứa Nguyện đang nhìn chằm chằm mình, cậu liền ngẩng đầu cười nói: "Em chuẩn bị quần áo cho buổi lễ Chào mừng, chị làm sao vậy? Khó coi lắm à?”
“Khá đẹp trai.”
Hứa Nguyện thầm giật mình.
Lần đầu cô gặp Cận Tắc đã thấy cậu rất giống Thẩm Chiếu.
Nhưng khi đó chẳng qua chỉ giống vài phần, hiện giờ có thể được chăm nên càng ngày càng trắng nõn. Tính tình cũng thong dong trầm ổn hơn, vừa rồi cô vô tình liếc mắt cũng thấy cực kỳ giống Thẩm Chiếu.
Cận Tắc cúi đầu tiếp tục rửa thịt cá trên thớt, khóe miệng không nhịn được nhếch lên.
Cậu biết mà, quả nhiên chị Nguyện Nguyện tỷ rất thích nhìn đàn ông mặc áo sơ mi trắng.
Trong lòng bị Cận Tắc xáo trộn, Hứa Nguyện nhanh chóng chọn một người đàn ông rồi gửi cho người mô giới, chuẩn bị ngày mai gặp mặt ngay.
Ăn cơm chiều xong, vì để Cận Tắc không cảm thấy cậu đến nhà cô ăn ở miễn phí, Hứa Nguyện cam chịu để cậu thu dọn tàn cuộc còn cô thì trốn về phòng.
Cô nằm thẳng trên giường, dùng chăn ngay ngay ngắn ngắn che trước ngực, an tĩnh nhắm mắt lại.
Bóng dáng mặc sơ mi trắng cấm dục ghẹo người không ngừng xuất hiện trước mắt vứt mãi không xong, cảm giác hư không vừa áp xuống lại bắt đầu quấy phá.