Xuyên Sách Xuyên Thành Bạn Giường Của Nam Chủ (Dịch Full)

Chương 240 - Chương 240: Phát Bệnh

Không xác định Chương 240: Phát bệnh
Hôm nay vừa lúc là cuối năm, lại là thời điểm ăn cơm chiều nên sảnh lớn khách sạn người đến người đi. Nhưng cô chỉ cần liếc mắt một cái đã nhận ra thân ảnh quen thuộc đến cực điểm kia.

Ánh đèn lay động, anh mặc áo gió, cổ cao thẳng, bóng dáng thon chắc như tùng.

Anh bị một đám người vây quanh đi về phía trước, khi bước qua thang máy thì liếc mắt về hướng cô một cái.

Hứa Nguyện hoảng hốt một chập, dời bước trốn ra phía sau Trình Hành Yên, mượn khẩu trang to rộng che lấp khuôn mặt mình.

“Thẩm tổng, mời đi bên này.” Giọng nói dẫn đường của người phục vụ cho bọn họ dần dần đi xa.

Cửa thang máy trước mắt hoàn toàn khép lại.

Lúc này Hứa Nguyện mới bất tri bất giác nhận ra tim đập nhanh như chớp.

Cô sờ sờ lồng ngực.

Cô có thể khẳng định, cô không phải chỉ vì sợ anh nhận ra.

Mà là, cô… nhớ anh.

Hứa Nguyện nghiêng đầu, nhìn đôi mắt mờ mịt của mình trong gương thang máy.

Dù phải gánh chịu nguy hiểm đến từ việc vi phạm định luật của thế giới thì cô cũng muốn giữ anh lại.

Rượu qua tam tuần, Hứa Nguyện mới lấy lại chút lý trí, thừa dịp những người trên bàn tiệc đang nói chuyện với nhau. Cô yên lặng chạy ra ngoài.

Thẩm Chiếu đang ở tầng nào, chỉ cần tùy tiện hỏi một người phục vụ cũng có thể biết.

Nhưng cô không thể.

Hứa Nguyện đi dọc theo các khúc quanh khúc chiết của hành lang dài một cách không mục đích.

Cô không ngừng lặp đi lặp lại nhắc nhở bản thân. Không phải tình cảm luôn không thể khống chế, chẳng qua cô cần một khoảng thời gian để phai nhạt mà thôi.

_____________

Trong phòng riêng, Thẩm Chiếu ngồi thẳng tắp đoan chính, tay gác trên tay vịn, hai mắt nhìn bàn ăn xoay tròn vẫn không nhúc nhích, có vẻ có chút dại ra.

Từ lúc ngồi xuống anh đã không lên tiếng.

Mấy ông chủ nhỏ đến bàn chuyện làm ăn hai mặt nhìn nhau. Thấy đại lão vẫn không nói tiếp nên không ai dám phát ngôn bậy bạ. Một bữa cơm bàn chuyện làm ăn vốn náo nhiệt lại trầm mặc đến lạ thường. Trương Diệp kinh hồn táng đảm mà tìm thuốc, đổ hai viên ra nắp, lặng lẽ đẩy thuốc đến trước mặt Thẩm Chiếu.

Thư ký tiền nhiệm đã nói với anh ta, Thẩm tổng mắc một căn bệnh tâm lý, ngẫu nhiên sẽ phát bệnh như thế.

Đôi mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm vào một điểm nào đó nhưng lại không phải đang ngắm nhìn, trong cực kỳ dọa người.

Hơn nữa anh nhìn như bình tĩnh nhưng thực tế lại đau đầu kịch liệt, nếu cứ để mặc kệ thì sẽ đau đến khi ngất xỉu.

Cũng không biết sao lại mắc căn bệnh lạ này, chỉ nghe nói là nếu nhìn thấy một vật kích thích liền sẽ phát bệnh. Nhưng thời điểm phát bệnh rất ít, hơn nữa cơ bản đều ở trong nhà, tổng thể không ảnh hưởng lớn.

Hôm nay sao đột nhiên lại…… Phát tác trong tiệc tối.

Trương Diệp không dám hỏi nhiều, cúi người thấp giọng nhắc nhở anh.

“Thẩm tổng, uống thuốc.”

 

Bình Luận (0)
Comment