Xuyên Sách Xuyên Thành Bạn Giường Của Nam Chủ (Dịch Full)

Chương 241 - Chương 241: Gió Bắc Nức Nở

Không xác định Chương 241: Gió bắc nức nở
Thẩm Chiếu bóp đầu ngón tay mình, trước mắt chỉ có thể nhìn thấy những bóng dáng mơ hồ, đầu đau muốn nứt ra.

Hình như vừa rồi anh lại ảo giác mình nhìn thấy Nguyện Nguyện.

Nhưng vì sao cô không ngoan ngoãn chạy ra với anh, không phải mỗi ngày cô đều ở nhà chờ anh sao.

Tiếng kêu của Trương Diệp làm ý thức rách nát của Thẩm Chiếu bừng tỉnh. Anh cúi đầu, nhìn hai viên thuốc xám trắng bên trong cái nắp nhỏ.

“Thẩm tổng, uống thuốc.” Trương Diệp lại nhắc nhở lần nữa.

Tầm mắt Thẩm Chiếu ngưng trên cái nắp kia, bất động rất lâu.

Tại sao bọn họ đều nó anh có bệnh, là vì chứng minh Nguyện Nguyện anh nhìn thấy là giả sao?

Rõ ràng mỗi đêm cô đều sẽ ngoan ngoãn chờ anh, nở nụ cười ôn nhu với anh rồi vuốt ve trán anh sau đó tưởng thưởng tặng cho anh một cái hôn.

Nguyện Nguyện nói sẽ ở bên cạnh anh cả đời.

Người khác dựa vào cái gì mà nói với anh tất cả đều là giả.

Thẩm Chiếu cười vừa điên dại vừa u mê, ngón tay cầm lấy hai viên thuốc.

Anh biết, chỉ cần anh không đụng vào, Nguyện Nguyện sẽ không biến mất.

Mặc kệ là thế tục hay thuốc thang đều không thể ngăn cản bọn họ ở bên nhau.

Thẩm Chiếu nghiền nát hai viên thuốc kia dưới ánh mắt nôn nóng của Trương Diệp.

Bột phấn từ khe hở ngón tay rơi xuống thảm, biến mất không thấy.

Thẩm Chiếu đứng lên: “Các vị chậm rãi dùng, xin lỗi tôi không tiếp được một chút.”

Nguyện Nguyện đi nơi nào, anh muốn đi tìm cô.

Anh đút tay vào túi quần, từ từ đi qua hành lang thật dài.

Một phòng, hai phòng, đều không có.

Cô sẽ ở nơi nào?

Thẩm Chiếu vào thang máy, đối mặt với nút bấm của hơn bốn mươi tầng lầu, ánh mắt trong một chốc có chút mờ mịt.

Không phải lúc nào anh cũng không tỉnh táo, ngẫu nhiên cũng sẽ như bị kim đâm một cái, ý thức được một sự giả dối hoang đường.

Trời đất rộng lớn, nơi nào cũng không có Nguyện Nguyện của anh.

Không……

Anh dựa vào lạnh mặt kính thang máy lạnh băng, ngửa đầu ép hơi nước trong mắt chảy ngược lại.

Rất nhanh thang máy đã dừng lại ở tầng cao nhất.

Thẩm Chiếu bước đi lảo đảo đi lên sân thượng.

Gió Đông gào thét mà đến, lạnh đến thấy xương, quần áo anh đơn bạc, thân ảnh gầy ốm, ngay cả cái bóng thật dài dưới ánh trăng trông cũng như đá lởm chởm.

Tuy sân thượng lớn nhưng trống trải, đi đến một chỗ cao thế này liền thấy được toàn cảnh mọi thứ.

Thẩm Chiếu thong thả quan sát mỗi một góc độ, cuối cùng toàn thân mất hết sức lực quỳ rạp xuống cạnh đài đá.

Tỉnh táo và điên cùng tiếp tục tranh giành quyền kiểm soát. Lúc thì anh cảm thấy lạnh thấy xương, lúc lại chấp mê cuồng nhiệt. Cơ thể chốc nóng chốc lạnh như sinh bệnh, chân thật và vô căn cứ đan xen thành một chiếc lưới siết chặt hơi thở anh.

“Nguyện Nguyện, em không cần anh sao?”

Thẩm Chiếu an tĩnh chờ đợi, thật lâu sau, trong cổ họng anh khụt khịt một tiếng, trả lời anh chỉ có tiếng gió bắc nức nở.

 

Bình Luận (0)
Comment