Không xác định
Chương 242: Gặp lại
"Thẩm tổng?”
Thẩm Chiếu vô cùng phiền chán với cái xưng hô này, theo bản năng muốn quát lớn đuổi người đi.
Nhưng mà từ lăn tới bên miệng, anh lại không thể tin tưởng mà cứng đờ, quay đầu lại.
Thiếu nữ cong lưng, bóng hình tinh tế, mặt mang một cái khẩu trang lớn, chỉ để lộ đôi mắt linh động để nhìn anh.
Thẩm Chiếu lại căn bản không cần phán đoán nhiều đã có thể biết…… Đây là Nguyện Nguyện của anh.
Anh vươn tay, nhìn cô si ngốc cười: “Sao lại chạy đến nơi này?”
Thẩm Chiếu một tay trực tiếp ôm cô vào trong lòng sau đó tự nhiên cọ cọ đỉnh đầu cô.
“Anh tìm em rất lâu, hôm nay trời lạnh thế này, sao lại không đợi ở nhà?”
Hứa Nguyện ghé vào đầu vai anh chớp chớp mắt, không kịp quan tâm cái lưng bị anh siết đau.
Thẩm Chiếu nói, trong nhà anh có ai?
Vừa nãy anh nhìn thấy cô thần trí có vẻ không tỉnh táo, hẳn là uống quá nhiều, nhận nhầm cô thành người phụ nữ nào ở nhà anh?
Lúc trước cô không mặc nhiều quần áo, sự lạnh lẽo của mùa đông thấm qua quần áo, lắng đọng trên làn da.
Hứa Nguyện biết rõ ánh mắt quan tâm, đơn thuần của mình đã trở nên lãnh đạm.
Nếu cô có thể tìm đàn ông và thiếu chút phát sinh quan hệ với nam sinh trung học thì Thẩm Chiếu không thể có cuộc sống sinh hoạt mới sao, không thể có người phụ nữ khác sao?
Huống chi trong mắt Thẩm Chiếu, cô chỉ là một kẻ phản bội anh, một người cũ không biết kiểm điểm mà thôi.
“Thẩm tổng.”
Tay Hứa Nguyện chống lên mặt đất muốn giãy ra khỏi lòng ngực anh: “Anh nhận nhầm người rồi. ”
“Không có nhận nhầm.” Thẩm Chiếu giam cầm cô, khẩu khí kiên định bất di.
Trong lòng anh lại hốt hoảng tỉnh lại.
Đây đương nhiên là Nguyện Nguyện, anh tự thấy buồn cười, những thứ ảo giác anh tự tạo ra để lừa mình dối người cũng chỉ có cô xuất hiện mà thôi.
“Nhưng thật ra em, em lại muốn chạy đi đâu?”
Thẩm Chiếu ôm Hứa Nguyện, chặn đôi tay trắng nõn của cô trên bức tường đá thô lệ.
“Hôm nay em lại không ngoan, em nói xem nên làm sao bây giờ?”
Hứa Nguyện nghĩ đến món đồ mình thích nhất, muốn có được nhất đã không thuộc về mình nữa. Tuy ép buộc bản thân không thèm để ý nhưng ngực vẫn dâng lên từng cơn chua xót bực bội.
Cô xoay đầu lặp lại: “Anh nhận sai người rồi.”
“Sao vẫn còn cãi bướng.”
Thẩm Chiếu chỉ cảm thấy hôm nay ảo giác chân thật lạ thường. Mùi hương và nhiệt độ cơ thể đều giống hệt Nguyện Nguyện bản gốc, nói chuyện cũng nhiều hơn ảo ảnh thường ngày.
Là vì bệnh của anh càng ngày càng nặng sao?
Thẩm Chiếu nhịn không được dán sát vào cổ cô ngửi ngửi.
Mùi hương tinh dầu che giấu mùi cơ thể nhàn nhạt hương hoa sơn chi của thiếu nữ. Hương hoa nhẹ nhàng quấn quanh chóp mũi anh.
Khóe miệng anh giơ lên mỉm cười rồi nghiêng đầu ngậm lấy thịt non trên cổ cô.
Như vậy cũng tốt, Nguyện Nguyện sẽ không vừa chạm liền tán, anh cũng có thể ở gần Nguyện Nguyện hơn một chút.
“Em là vợ anh, sao anh nhận sai được?”
Tay anh không quy củ mà siết chặt vòng eo cô sau đó hướng về phía trước nắm lấy bộ ngực nhũ.