Không xác định
Chương 247: Trời cao đã trả lại Nguyện Nguyện cho anh rồi
“Hu hu a…… ừm……”
Thẩm Chiếu cười một tiếng: “Được.”
Bỗng nhiên cả người Hứa Nguyện căng chặt, cổ nhịn không được phát ra tiếng rên rỉ cao vút, làn váy bay bổng, thân mình phiêu diêu ở gió đêm uyển chuyển hương diễm.
Quy đầu vững vàng cắm ở miệng tử cung non nớt, côn thịt ngọ quậy run rẩy kịch liệt một trận, tinh dịch nồng hậu liền hết rót vào trong.
Nhiệt lưu giao hội trong cơ thể giống như dòng suối nước nóng sôi trào dưới lớp băng đẩy lùi lạnh lẽo, Hứa Nguyện tức khắc tâm thần thoải mái.
Chỉ là tay chân cô vẫn lạnh lẽo nên không khỏi chủ động rút sâu vào ngực anh. Cả người bị Thẩm Chiếu không thèm khách khí ôm siết vào lòng như một đứa trẻ.
Hạ thể dính nhớp no căng, côn thịt cắm trong cơ thể cô vẫn còn rung động. Hứa Nguyện sướng xong liền trở nên kiều khí, tay nhỏ nắm tay Thẩm Chiếu mềm giọng hỏi: “Chồng có thích không?”
Thẩm Chiếu không chớp mắt mà nhìn chằm chằm người trong ngực rồi thất thần.
Sau cuộc hoan ái nhẹ nhàng vui vẻ, mộng đẹp vẫn không biến mất…… Nguyện Nguyện vẫn ngốc trong ngực anh.
Chỗ kia vẫn còn co rút cắn mút anh, xúc cảm non mềm như tơ lụa của hoa huyệt chân thành quá mức.
“Aizzz, sao lại không nói lời nào? Ăn sẽ không muốn làm ở đây nữa đâu đúng không?” Hứa Nguyện ủy khuất.
“Được.”
Anh ách thanh đáp rồi đỡ cô xuống khỏi côn thịt mình.
Không đợi Hứa Nguyện lung lay đứng vững anh liền lại ôm lấy mông xoay người cô lại.
Đôi mắt Thẩm Chiếu híp lại gần gũi quan sát cô, tầm mắt như máy rà quét cao độ chặt chẽ quét qua gương mặt cô.
Hứa Nguyện không hề phát hiện, còn chủ động leo lên cổ anh, nhắm mắt lại vừa cọ vừa lẩm bẩm: “Em thấy mệt quá…… Anh trở về nghỉ ngơi với em đi.”
Ngón tay anh nâng gương mặt phì nộn của cô: “Trở về đâu?”
“Về nhà em ấy, ở gần đây thôi. Hôm nay lạnh thế này mà anh còn lôi kéo em tắm gió đông, trở về phải tắm nước ấm mới được.”
Khi Hứa Nguyện nói chuyện, những luồng khí ấm áp phất qua ngực Thẩm Chiếu.
Cô thân mật và tự nhiên như thế tựa như vết rách cũng chưa từng tồn tại.
Thẩm Chiếu hít một hơi thật sâu nhưng vẫn không áp được cánh tay run rẩy. Sự run rẩy phát tán từ chỗ sâu nhất trong linh hồn, khớp hàm cũng run lên vì lượng adrenalin tiết ra quá nhiều.
“Được, em dẫn anh về nhà đi…… Em đi đâu anh cũng sẽ đi cùng.”
Anh lập tức dùng đôi tay run rẩy sửa lại váy cho cô rồi vững vàng ôm cô vào lòng. Trong đôi mắt đen nhánh ẩn hiện đầm nước.
Đây là Nguyện Nguyện của anh.
Trời cao đã trở cô lại cho anh rồi.
---------------
Đây là Nguyện Nguyện, mẹ ruột trả con bé lại cho con đấy .jpg