Không xác định
Chương 248: ĐM, đôi dép lê nam của Cận Tắc sao lại ở đây??
Mở khóa vân tay xong, Thẩm Chiếu ôm Hứa Nguyện vào trong phòng, hệ thống đèn tự động sáng lên, liếc mắt một cái liền thu hết cả bố cục căn phòng.
“Đây là nhà em.”
“Ừm, đây là nhà Nguyện Nguyện.” Thẩm Chiếu gật đầu ôn hòa đáp.
Anh không buông cô ra, dùng một chân mang giày đạp lên đuôi giày còn lại để cởi ra rồi làm tương tự một lần nữa sau đó mang vớ đạp lên mặt đất.
Cô gái nhỏ rất hài lòng với ngôi nhà mình chọn, cô chỉ cho anh xem: “Từ nhỏ em đã rất muốn có một nơi cho riêng mình, một nơi không ai có thể quản em, trừ bản vẽ thiết kế thì toàn bộ đồ đạc đều do em tự mình chọn đó, không phải gọi công ty trang trí nhà cửa đến làm đâu.”
Ánh mắt Thẩm Chiếu xẹt qua những gia cụ lấy màu trắng cùng màu xám là chủ đạo, trông lãnh đạm lạnh lùng kết hợp với những bức tường màu sắc tươi đẹp, trên ghế, trên sô pha đặt hàng dệt, gật gật đầu: “Mắt thẩm mỹ của Nguyện Nguyện thật tốt”
“Đây cũng là nhà của anh…… Chiếu Chiếu, anh không cảm thấy có điểm giống phong cách của anh sao?”
Hứa Nguyện quay đầu câu cổ anh, khuôn mặt đỏ bừng cười: “Tuy rằng khi đó biết không có khả năng ở bên anh nhưng em vẫn rất muốn rất muốn Chiếu Chiếu.”
Thẩm Chiếu hơi cúi đầu, nhìn đôi mắt sáng như ngôi sao của thiếu nữ, gương mặt trắng như phấn bị máy sưởi huân hồng.
“Vì sao không có khả năng.”
“Em còn tha thứ cho em không?”
Đôi môi Hứa Nguyện cách khóe miệng anh có chút xíu, hơi thở mềm ấm.
Thẩm Chiếu nghiêng đầu mổ mổ môi cô: “Em cảm thấy sao?”
“Em cảm thấy anh sẽ tha thứ cho em.” Hứa Nguyện bị anh hôn một cái, bị hàng mi dài lướt qua chóp mũi.
Dù cô nói theo lẽ thường nhưng thật ra trong lòng cũng rất hoảng.
Trước nay cô luôn tùy hứng, cô muốn Thẩm Chiếu yêu cô như trước, nếu Thẩm Chiếu không cho cô thứ cô muốn, cô cũng sẽ tự mình tới đòi. Mặc dù quá trình vất vả chút, cô cũng chịu.
Chẳng qua nghĩ đến vừa rồi dáng vẻ quấn lấy cô tàn nhẫn thao làm vừa nãy của người nào đó. Cô lại có hơi tự tin, hư trương thanh thế nhìn chằm chằm anh: “Nguyện Nguyện đã cho anh thao rồi…… Nếu anh không tha thứ thì em phải lấy lại mới được.”
Thẩm Chiếu ẩn hàm cười: “Đã lâu rồi mà chỉ làm có một lần, món quà xin lỗi cũng không thể tính như vậy.”
Hứa Nguyện liền bẻ đầu ngón tay: “…… Thế chúng ta vào phòng, làm thêm một lần nữa nhé?”
“Không đau sao?” Thẩm Chiếu nhướng mày.
Hứa Nguyện cấm dục lâu rồi nên thân thể thật ra vẫn muốn, nhưng sân thượng thật sự không phải nơi làm tình: “Là vì vừa rồi anh cứ một hai phải làm ở đó, chân đã đứng đến tê rần, cổ chân hiện tại còn rất đau.”
“Anh xoa cho em, vừa xoa vừa làm.”
m thanh Thẩm Chiếu trầm thấp, nói rồi hai ba cái đã ném mất đôi cao gót của cô.
Dư quang đảo qua rồi đột nhiên dừng lại.
Hứa Nguyện che mặt thì nhận thấy ánh mắt anh không đúng nên cũng cúi đầu theo nhìn lại.
ĐM, đôi dép lê nam của Cận Tắc sao lại ở đây??
Hình như vừa rồi ra ngoài cậu có gọi điện đến, nói là đến tặng đồ……
Ánh mắt Thẩm Chiếu đã trở nên vi diệu, Hứa Nguyện cảm thấy thân thể nhẹ đi.
Anh đã thả cô xuống.