Không xác định
Chương 269: Đoạn đối thoại quỷ quái giữa Thẩm Chiếu và tình địch
Cận Tắc vẫn đang đứng rối rắm ngoài cửa: “Nhưng anh Lý Tiệp đã nhấn mạnh là nhất định phải đưa đến tận tay cho chị ấy nên thứ này hẳn là rất quan trọng, tôi nhất định phải gặp mặt chị ấy trực tiếp……”
“Tôi nói, đưa tôi cũng vậy thôi. ”
Thẩm Chiếu không kiên nhẫn nhíu mày: “Chờ em ấy tỉnh, đương nhiên tôi sẽ đưa nó cho em ấy..”
“Hay là nói cậu một hai cứ phải muốn chính mắt nhìn thấy em ấy?”
Cận Tắc cũng hơi bình tĩnh lại, ánh mắt thẳng tắp nhìn Thẩm Chiếu nói: “Nếu tôi không chính mắt nhìn thấy chị ấy thì làm sao tôi biết lời anh nói có phải thật không.”
Thẩm Chiếu bật cười: “Nghe ý cậu nói thì tôi còn phải chứng minh cho cậu thấy tôi và Nguyện Nguyện là vợ chồng à?”
“Chị Nguyện Nguyện chưa từng nói với tôi là chị ấy đã kết hôn thì làm sao chị ấy có chồng được chứ.”
Cận Tắc nhớ lại bản thân quả thật chưa từng thấy người này bên cạnh chị Nguyện Nguyện nên tự tin lại tràn đầy. Chính cậu cũng không nhận ra trong lời mình nói có mang địch ý.
“Cho dù chị ấy thật sự có chồng thì hai người cũng ở riêng hai nơi, vậy chẳng phải chứng minh hai người là vợ chồng hữu danh vô thực sao.”
Vết thương lòng mình để ý nhất bị tình địch lấy ra chế nhạo làm trong mắt Thẩm Chiếu hiện lên một tia đau đớn.
Hứa Nguyện thật sự không nghe nổi đoạn đối thoại quỷ quái này nữa. Ngón tay cô câu lấy eo Thẩm Chiếu rồi nắm chặt góc áo anh phe phẩy sau đó dùng ánh mắt vô cùng đáng thương nhìn chằm chằm anh.
Chiếu Chiếu, anh nhanh lên được không.
Nhanh lên nha.
Góc áo Thẩm Chiếu bị tác động, ánh mắt liền lướt nhanh qua mặt cô.
Côn thịt bị cắn mút đến tê dại bởi vì cái liếc mắt này mà eo thoáng chốc tăng tốc. Tay anh hơi giật giật nắm lấy đôi tay đổ đầy mồ hôi sắp không bám vững của cô rồi giương mắt hỏi lại: “Tôi nhớ cậu tên là Cận Tắc?”
Cận Tắc hơi kinh ngạc khi đối phương biết tên mình: “Ừ.”
Thẩm Chiếu nhéo nhéo tay nhỏ mềm mại như không xương của thiếu nữ để trấn định tâm thần: “Tên của cậu, là Nguyện Nguyện nói cho tôi biết. Tôi và em ấy vợ chồng nhất thể, em ấy làm việc thiện cũng bằng với tôi và em ấy cùng nhau làm.”
“Đã có ân với cậu, thì không có đạo lý gì lấy oán báo ơn đúng không.”
Cận Tắc ngơ ngẩn, những hồi ức ngắn ngủi gần như triền miên với thiếu nữ hiện lên trong đầu, vậy mà cô sớm đã là vợ người rồi sao?
Thẩm Chiếu vươn một bàn tay trắng non thon dài ra khỏi khe cửa, cầm lấy một góc túi văn kiện trên tay cậu.
“Đối xử với ân nhân và chồng của em ấy thế nào, cậu nên có bổn phận gì, không nên có suy nghĩ gì, những việc này không cần tôi nhắc nhở cậu mới đúng”
Tâm tư Cận Tắc chợt bị phơi bày, trên tay thoáng buông lỏng.
Khi hồi thần lại, túi văn kiện đã rơi vào tay Thẩm Chiếu.
“Nguyện Nguyện cái xưng hô này không phải cậu có thể gọi. Tự giải quyết cho tốt đi.”
Cửa lớn bị đóng lại vứt ra tiếng vang nặng nề.