Xuyên Sách Xuyên Thành Bạn Giường Của Nam Chủ (Dịch Full)

Chương 274 - Chương 274: Tuyết Rơi Khiến Lòng Người Lo Lắng

Không xác định Chương 274: Tuyết rơi khiến lòng người lo lắng
“Muốn độn rau dưa còn cần đi mua sắm thêm lần nữa, ba mươi là ngày cuối cùng các sạp rau dưa mở cửa, qua hôm nay sẽ không mua được rau dưa tươi mới nữa.”

“Như vậy sao.” Hứa Nguyện ngoan ngoãn gật gật đầu, cầm lấy cái muỗng liếm liếm đôi môi nhão nhão dính dính: “Cơm tất niên, chỉ có hai người chúng ta sao?”

Tầm mắt Thẩm Chiếu ngưng trên mặt cô: “Hai người, không tốt sao?”

Hứa Nguyện không nhận thấy ra ẩn ý trong lời anh nói. Cô vẫn chuyên chú uống sạch chén cháo, một bên nhai những hạt cháo chín nhừ mềm mịn một bên không rõ nói: “Cũng không phải như thế, em thì không sao cả…… Nhưng anh có bị cảm thấy không quen không?”

Thẩm Chiếu dựa vào cạnh bàn, giọng nói từ tính và trầm thấp: “Không đâu, anh chỉ muốn ở cạnh em.”

Hứa Nguyện bị lời thổ lộ bất ngờ của anh làm cho không biết phản ứng làm sao nên cứ ngốc ngốc ngẩng đầu nhìn Thẩm Chiếu.

Tình cảm mà anh truyền đạt cho cô chưa bao giờ quan tâm đến thời gian và không gian. Chỉ cần thuận miệng liền nói ra, tự nhiên như những chuyện thường ngày. Không cần trịnh trọng thể hiện, chỉ cần thổ lộ một cách tự nhiên chân thành. ebookshop.vn - ebook truyện dịch giá rẻ

Tựa như giờ phút này, anh dường như không biết một câu đơn giản của anh cũng khiêng cô bối rối không thôi.

Hứa Nguyện đối diện với anh một giây, nhịn xuống xúc động muốn dời mắt đi mà ôn thanh nói: “Em cũng chỉ cần có anh.”

Mặt cô trông hơi hồng, không hoàn toàn vì chén cháo ấm nóng kia mà vì cô phát hiện. Trừ những lúc cố ý dỗ cho Thẩm Chiếu vui vẻ, cô căn bản không có cách nào thổ lộ những lời âu yếm một cách tự nhiên như anh được.

Không phải lần đầu tiên cô phát hiện về mặt tình cảm mình trả giá ít hơn so với Thẩm Chiếu.

Nếu cô trước sau vẫn không bỏ xuống được tâm thái phòng bị để toàn tâm toàn ý tín nhiệm yêu quý Chiếu Chiếu mà còn ích kỷ giữ anh bên cạnh thì có phải quá không công bằng với anh không?

Thẩm Chiếu đã rất vui vẻ, anh xoay người mang khăn quàng cổ, mũ len và bao tay đến rồi bọc cô kín mít lại, chỉ lộ ra một đôi mắt nhỏ xinh nhìn anh.

“Tuyết rơi, bé con biết không?”

Hứa Nguyện mở to hai mắt tròn tròn từ tấm khăn choàng đỏ ấm hồ hồ nhìn anh. Mười ngón tay linh hoạt của Thẩm Chiếu nhanh nhẹn giúp cô thắt một cái kết: “Lâm Thành tuyết rơi nhiều hơn Giang Thành một ít, cũng sẽ lạnh hơn một chút.”

“Em biết, năm trước cũng như thế này.”

"Hửm, mùa đông năm trước thế nào?”

“Bị bệnh mấy ngày.”

Ngón tay Thẩm Chiếu hơi dừng.

“Anh đừng khẩn trương nha, con người thỉnh thoảng có chút bệnh vặt, không phải rất bình thường sao?” Hứa Nguyện ôm anh, gặp may mà cười.

Thẩm Chiếu không nói gì, chỉ yên lặng dắt cô ra cửa.

Nguyện Nguyện rất ít khi tỏ ra yếu đuối trước mặt anh, nếu cô đã nói bị bệnh mấy ngày thì chắc chắn đó không đơn giản chỉ là bệnh vặt.

Hơn nữa……

Thẩm Chiếu cong lại, đè đè huyệt Thái Dương mình.

 

Bình Luận (0)
Comment