Không xác định
Chương 275: Sợ hãi/ Đi chợ mua cá
Tư duy logic và năng lực khống chế não bộ của anh mạnh hơn người bình thường rất nhiều. Người trong nhà nghĩ ra biện pháp giúp anh tẩy não để quên đi Nguyện Nguyện nhưng không thành công. Hơn nữa do cơ chế tự bảo vệ của cơ thể nên anh đã quên mất chi tiết những việc xảy ra ngày hôm ấy.
Cảm giác kim đâm dày đặc trong sọ liên tục lan rộng, trước mắt anh chỉ còn nhìn thấy một màu đỏ máu.
Càng hồi tưởng thì lực cản ở chỗ sâu trong não càng lớn, cảm giác đau nhức làm tai anh ong ong.
Anh song song nhéo nhéo tay Hứa Nguyện vô tình nắm chặt, áp lực mà phun ra một hơi.
Nguyện Nguyện không chết, cũng không bị thương nặng.
Ngoài chứng bệnh tâm thần phân liệt ra, Thẩm Chiếu còn có một nỗi sợ hãi cực độ khác.
Sức khỏe của Nguyện Nguyện……
Hứa Nguyện cảm giác lực nắm trên tay tăng thêm nên nghiêng đầu đi, ngước mắt nhìn về phía sườn mặt Thẩm Chiếu.
Cằm anh có chút mất tự nhiên mà căng chặt, hơi thở đều rối loạn, tuy rằng rất khó để phát hiện dị thường nhưng trông anh như đang chịu đựng một nỗi thống khổ to lớn.
Ánh mắt Hứa Nguyện dừng trên vai anh dần dần trở nên sâu thẳm.
Bước chân của người bên cạnh dần dần chậm lại, ánh mắt Thẩm Chiếu ngắm nhìn một điểm, từ trong hồi ức rút ra.
Chỉ cần không nhớ lại thì sự đau đớn trong đầu cũng sẽ mau chóng rút đi.
Anh nhìn Hứa Nguyện ngừng trước một sạp hàng rong bán cá rồi chỉ chỉ con cá trắm cỏ béo béo trong nước quay đầu thầm thì cười hỏi anh:
“Anh muốn ăn cá không?”
“Hàng năm có cá, có phải anh quên rồi hay không?”
“Ừm.” Thẩm Chiếu mỉm cười, sắc mặt còn có chút tái nhợt: “Mấy ngày hôm trước mới định vừa làm, lại cảm thấy có lẽ em sẽ không muốn ăn, hiện tại mua đi.”
“Mười hai đồng một cân, loại này còn ít nhất.” Bà chủ lau lau tay vào tạp dề, đứng lên cười với bọn họ: “Con to đã bán hết, mấy con này được không?”
“Tụi con lấy mấy con nhỏ là được rồi, mua chút cát lợi, nhiều cũng không ăn hết, đồ ăn thừa rất khó xử lý.” Hứa Nguyện ôm lấy cánh tay Thẩm Chiếu rồi quay đầu cười ngọt ngào.
“Được.” Thẩm Chiếu nghĩ qua rồi bổ sung với bà chủ: “Phiền bác xử lý sạch vảy một chút.”
“Yên tâm, ở chỗ này của bác làm nhanh lắm” Bà chủ túm lấy con cá trắm cả kia từ trong nước rồi quăng ra đất sau đó cầm kéo bắt đầu làm.
Vừa làm bà vừa liếc mắt nhìn Thẩm Chiếu: “Cháu đẹp trai à, lần này mang bạn gái đi cùng à?”
“Vâng, không phải bạn gái, là bà xã.”
Thẩm Chiếu nghe vậy liền nắm chặt tay Hứa Nguyện, cười đến đuôi lông mày cong cong.
Bà chủ vẻ mặt giật mình, lại cẩn thận nhìn nhìn Hứa Nguyện, tấm tắc ngợi khen nói: “Trẻ thế mà đã lấy vợ rồi, hơn nữa cả hai còn rất đẹp đôi, đúng là trai tài gái sắc đó.”
Hứa Nguyện không ngờ Thẩm Chiếu mới ở cùng cô mấy ngày mà đã làm quen được với bà chủ các sạp hàng gần nhà cô rồi, màu hồng phấn dọc theo tai lan ra.
Bà chủ lại tiếp tục nói với cô: “Cô gái nhỏ thật là có phúc, lần nào cũng đều là ông xã con đến đây mua đồ ăn, vừa nhìn liền biết cậu ta chắc chắn rất thương con.”
“Vâng, tay chân con vụn về, cái gì cũng không biết làm, may mà anh ấy hiền huệ.”