Xuyên Sách Xuyên Thành Bạn Giường Của Nam Chủ (Dịch Full)

Chương 276 - Chương 276: Ngày Mai Liền Đi Lãnh Chứng

Không xác định Chương 276: Ngày mai liền đi lãnh chứng
Hứa Nguyện cùng bà chủ nói nói cười cười khen ngợi Chiếu Chiếu nhà mình, cô muốn giương mắt nhìn phản ứng của anh.

Sườn mặt lại đột nhiên bị thổi một hơi lạnh lẽo, bị bờ môi của anh hôn trộm một cái

“Bác cũng nói con gái bác muốn gả thì phải tìm một người tốt thế này mà gả nhưng con bé suốt ngày chỉ lo học, kêu nấu vài món thì suýt đốt bếp, về sau chỉ sợ ngay cả bản thân cũng không thể chăm sóc.”

Bà chủ để con cá đã cạo sạch vảy lên cân rồi cho nó vào túi nilon sau đó đưa cho Thẩm Chiếu: “Chín cân rưỡi, cho con thêm chút lá tía tô, năm sau thường ghé qua nha.”

“Cảm ơn bác, sau này bọn con sẽ thường trú ở đây, sẽ thường tới.”

Thẩm Chiếu quét mã, tiếp nhận nhắc tới, cá ở trong túi còn hoạt bát nhảy lên.

“Đi thong thả nha.”

Thẩm Chiếu vượt qua một bãi nước tuyết đọng rồi đẩy đẩy Hứa Nguyện vào sát mép đường: "Sao không nói lời nào.”

“Thiếu chút nữa bị thấy, anh cũng không biết xấu hổ……” Hứa Nguyện kéo khăn quàng cổ đang lấn lên tới mí mắt, muốn tán tán nhiệt khí ở trên mặt.

“Em đã xấu hổ thay phần của anh rồi nên anh không thấy xấu hổ nữa.”

Thẩm Chiếu giơ tay, dùng mu bàn tay cảm giác nhiệt độ trên má cô, ý cười ôn thuần trên khóe miệng: “Có phải hay không, bà xã?”

Hứa Nguyện cổ cổ mặt: “Còn chưa lãnh chứng, không được gọi bậy.”

Thẩm Chiếu không vui: “Ngày mai liền đi lãnh chứng.”

“Ngày mai là mùng một đầu năm.”

“Có thể châm chước.”

“Em vẫn chưa đủ tuổi, không muốn làm chuyện trái pháp luật.”

“Vậy phải làm sao bây giờ.”

Lông mày Thẩm Chiếu hơi nhíu lại, nghĩ đến việc họ hiện tại vẫn chưa chính thức xây dựng một mối liên kết chặt chẽ bền vững là trong lòng lại thấy rất không thoải mái.

“Đùa anh thôi.” Hứa Nguyện phụt cười một tiếng, cười anh tích cực: “Em đã gọi anh là ông xã lâu như thế rồi, thì có gì đâu chứ. Chẳng qua nếu anh thật sự muốn ngày mai thì cứ quyết định là ngày mai đi.”

“Em nói, ngày mai đi ngay sao?" Lúc này nét mặt Thẩm Chiếu mới giãn ra.

Anh tiếp tục nhìn về con đường phía trước, dư quang thoáng nhìn, ngừng ở chỗ bán đồ ăn phía đối diện: “Anh lại đằng kia mua cải trắng.”

Hứa Nguyện cúi đầu nhìn nhìn đôi giày xù lông của mình: “Em không muốn đi đâu, chỗ này nhiều nước quá, em sợ làm dơ giày.”

Thẩm Chiếu gật đầu: “Được, em đứng đây chờ anh, anh mua xong sẽ quay lại.”

Dõi theo bóng dáng Thẩm Chiếu xuyên qua dòng xe cộ, ý cười trên mặt Hứa Nguyện dần phai nhạt.

Cô muốn bắt tay cắm vào túi áo nhưng bao tay quá dày nên không nhét vừa vì thế đành từ bỏ, nhấc chân đi tới chỗ rẽ ven đường.

Đi đến chỗ góc khuất khả nghi mà cô chú ý nãy giờ, Hứa Nguyện kéo kẻ muốn xoay người chạy kia lại.

"Này anh, tìm tôi sao?”

Người nọ chỉ giả vờ bỏ chạy chứ thật ra là đang đứng tại chỗ chờ Hứa Nguyện lên tiếng.

Vừa bị cô giữ chặt, hắn ta liền dừng lại, cái mũ nâng lên để lộ gương mặt bị san phẳng, cười nói: “Phải, tôi tìm cô. Cô Hứa à, bên này nói chuyện không tiện, đi chỗ khác nói chuyện đi.”

 

Bình Luận (0)
Comment