Không xác định
Chương 277: Vu Phần đi đâu rồi?
Hứa Nguyện nhìn về phía Thẩm Chiếu đang đứng ở phố đối diện, anh đang cong eo chọn mấy cây bắp cải to bự trắng tròn.
Người đàn ông mặc đồ đen nhìn theo tầm mắt cô rồi cung kính khom người tự giới thiệu nói: “Ngài yên tâm, không cần rời đi quá lâu, rất nhanh có thể trở lại. Tôi là tổng thư ký của tổng giám đốc Thẩm, tên là Trương Diệp.”
“Tôi biết.”
Hứa Nguyện nhàn nhạt thu hồi tầm mắt, tay mang bao tay vịn tường xoay người, không chút để ý liếc nhìn anh ta: “Từ hôm anh theo Thẩm Chiếu đến Lâm Thành, tôi đã điều tra anh xong rồi.”
Khóe miệng Trương Diệp vừa kéo, sắc mặt có chút xấu hổ, không ngờ cô lại tùy tiện nói ra việc như vậy nên chỉ biết cười làm lành nói: “Tôi chỉ là một thư ký bình thường không có gì đặc biệt mà thôi, làm cô Hứa lo lắng rồi.”
“Anh là người bên cạnh Thẩm Chiếu thì không tính là một người bình thường không có gì đặc biệt nữa."
Hứa Nguyện ý bảo anh ta đi theo, rời khỏi chỗ này.
“Thoạt nhìn trạng thái của anh ấy không tồi, mấy ngày nay anh chiếu cố anh ấy cũng vất vả rồi, làm tốt lắm.”
Thẩm Chiếu bị bệnh nặng vẫn chưa được khỏi hẳn, thân thể tiêu hao quá mức, tinh thần cũng xảy ra vấn đề. Trương Diệp trả lời với một tia chột dạ:
“Nào có, đây là việc tôi nên làm. Hơn nữa cũng chưa có chiếu cố cái gì.”
Hứa Nguyện gật gật đầu, an tĩnh mà cùng anh ta một trước một sau bước vào một con hẻm nhỏ. Tuyết đọng trên đường phố vẫn còn sâu, Trương Diệp theo cô cũng có chút thong thả, tiếng đạp tuyết trống trải lâu dài.
Cô bỗng nhiên quay đầu, thẳng tắp nhìn Trương Diệp.
Trương Diệp vốn dĩ đang trộm quan sát cô lập tức bị nhìn đến không dám ngẩng đầu, cúi đầu, chỉ nghe cô hỏi: “Cho nên, vai của anh ấy xảy ra chuyện gì?”
“A, ngài cũng biết trên vai tổng tổng giám đốc Thẩm có vết thương sao."
Trương Diệp đột nhiên ngẩng đầu, kinh ngạc không thôi.
Nhưng sau đó lại mau chóng nghĩ rằng, vị này là vị hôn thê cũ của tổng giám đốc Thẩm. Suốt mấy ngày nay sớm chiều ở chung với Thẩm Chiếu nên có biết việc này cũng không có gì lại. Anh ta lắc đầu, thành khẩn nói:
“Nói thật thì tôi cũng không biết tại sao lại bị như thế, lúc tôi bắt đầu theo tổng giám đốc Thẩm công tác thì ngài ấy đã bị thương rồi.”
Trương Diệp lại nói tiếp mà lòng còn cảm thấy sợ hãi: “Tôi không chính mắt nhìn thấy miệng vết thương kia, cũng không biết tại sao lại tổng giám đốc Thẩm lại bị thương, tôi chỉ biết đó là một miệng vết thương rất lớn, phải tịnh dưỡng rất lâu mới khôi phục được nhưng đến bây giờ một bên cánh tay của tổng giám đốc Thẩm vẫn còn không nhanh nhẹn.”
Hứa Nguyện dùng sức nắm chặt tay đến mức mà lông nhung trên bao tay quấn vào nhau trải trên lòng bàn tay cô, làm cho cứng thô ráp, cộm đến đau tay.
Cô kéo thấp khăn quàng cổ, hít một hơi không khí lạnh băng: “Anh bắt đầu theo anh ấy từ lúc nào?”
“Tháng chín năm trước."
Hứa Nguyện dừng chân.
“Còn người lúc trước đâu? Vu Phần đi đâu rồi?”