Không xác định
Chương 278: Khủng hoảng khi không thấy Nguyện Nguyện
“Ngay cả thư ký cũ mà ngài cũng biết sao! Ai ui, chuyện đó không biết ra sao nhưng liên lụy đến rất nhiều người. Sau khi tổng giám đốc Thẩm bị thương thì Vu Phần đã bị điều đi rồi, trước khi đi còn phải chịu tội, haizzz……”
Trương Diệp thổn thức nói đến một nửa thì dừng câu chuyện lại, ngữ điệu bắt đầu thay đổi.
“Không đề cập tới chuyện đó nữa, cô Hứa à, đơn độc gọi ngài tới đây kỳ thật là do ông nội của tổng giám đốc Thẩm muốn gặp ngài.”
Sắc mặt Hứa Nguyện bất biến, giày nhung ấm áp đá đá nền tuyết đọng.
“Tôi không muốn gặp người nhà họ Thẩm.”
“Kể cả khi ông ấy là ông nội ruột của tổng giám đốc Thẩm?”
“Cũng như nhau.”
Hứa Nguyện biết trong mắt người nhà họ Thẩm bản thân là cái hình tượng gì. Cô yêu Chiếu Chiếu, nhưng từ đáy lòng không muốn đối mặt với một đám lông gà đầy đất.
Có thể vĩnh viễn giữ Chiếu Chiếu lại bên cạnh cô là tốt rồi.
Trương Diệp nhìn ra Hứa Nguyện có ý muốn chạy, liền thử hỏi: “Ngài thích tổng giám đốc Thẩm đúng không?”
“Thích.”
“Thế ngài không muốn danh chính ngôn thuận bên nhau với ngài ấy sao?”
Hứa Nguyện do dự chớp mắt một cái, nhưng vẫn nói: “Anh ấy không để bụng những việc này, tôi cũng không để bụng.”
“Cho dù để ngài cõng tiếng xấu, không được cha mẹ ruột thịt chào đón, không màng tất cả ở bên cạnh ngài, ngài cũng không để bụng sao?” Trương Diệp nhìn bóng dáng cô hỏi.
Hứa Nguyện cúi đầu nhìn nhìn phiến nước tuyết tan bị mũi chân mình nghiền nát kia, biết là hôm nay bản thân không đi không được.
Cô thở dài: “Anh ấy còn đang đợi tôi.”
“Tôi sẽ đi tiếp tổng giám đốc Thẩm, thỉnh ngài đi trước với tài xế."
Trương Diệp lấy ra điện thoại ra, gọi cho một cái dãy số, rất nhanh một chiếc xe từ ngoài giao lộ liền lái qua đây.
“Cô Hứa, lên xe đi.”
Thẩm Chiếu một tay xách theo cá, một tay cầm bắp cải trắng qua đường quay lại nhưng dưới tàng cây trụi lủi đã không còn một bóng người.
“Nguyện Nguyện?”
Không nhìn thấy người nên đứng đợi ở đây là toàn thân Thẩm Chiếu cứng đờ tại chỗ.
Khủng hoảng to lớn cùng một trận gió bắc rét lạnh chui vào lỗ chân lông, ngón tay xách túi của anh co rút nhảy nhảy.
Đôi môi Thẩm Chiếu run rẩy gọi thêm lần nữa nhưng vẫn chỉ nghe được tiếng phần phật của vạt áo gió bị gió cuốn bay.
Anh hoảng hốt đến mức cơ hồ lập tức đỏ vành mắt.
Nguyện Nguyện đi đâu…… Là đi mua đồ gì đó sao?
Hay là……
Thẩm Chiếu nghe dây thanh quản của bản thân phát ra những tiếng khàn khàn, phát ra giọng nói nghẹn ngào khó nghe.
Đừng lừa mình dối người.
Nguyện Nguyện chính là lại không cần mày.
Hiện tại mày biến thành bộ dạng này, em ấy ghê tởm còn không kịp, sao lại muốn ở bên cạnh mày chứ, tất cả đều là giả vờ thôi.
Nguyện Nguyện chỉ biết rời xa mày.
Thẩm Chiếu cứng đờ lấy điện thoại ra, muốn gọi điện thoại cho Hứa Nguyện nhưng ngón tay đông cứng lại run tới run đi, bấm mãi vẫn không bấm chính xác được, màn hình ở trước mắt lại run run mơ hồ. Sau khi bấm sai rất nhiều lần, anh mới miễn cưỡng bấm được hoàn chỉnh.