Không xác định
Chương 279: Thẩm Chiếu không tin cô yêu anh rất nhiều.
Điện thoại vừa mới kết nối thì có vài tiếng kêu từ rất xa truyền đến ——
“Tổng giám đốc Thẩm, tổng giám đốc Thẩm, cuối cùng tôi cũng tìm được ngài.” Trương Diệp hấp tấp chạy tới rồi ngừng lại thở hồng hộc trước mặt Thẩm Chiếu, tay chống trên đầu gối há to miệng hít thở không khí.
Thẩm Chiếu quay đầu nhìn về phía anh ta, ánh mắt trong nháy mắt lạnh băng.
“Nguyện Nguyện đi đâu?”
“Cái gì Nguyện……”
Trương Diệp mê mang gãi gãi đầu, dưới ánh mắt như muốn giết người của Thẩm Chiếu mới hậu tri hậu giác nhận ra đó là biệt danh của cô Hứa nên liền cười ha ha nói: “Tổng giám đốc Thẩm nói gì thế, cô Hứa đi đâu sao mà tôi biết được.”
Tiếng chuông điện thoại trên tay Thẩm Chiếu vang lên thêm lần nữa rồi truyền ra một trận âm thanh dồn dập.
“Cuộc gọi của bạn tạm thời không có người nhận……”
Trương Diệp đang lo Hứa Nguyện nghe điện thoại lúc này không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
"Bốp!”
Điện thoại bị quăng thẳng vào cột điện mà không hề có một tiếng báo trước rồi phát ra tiếng vỡ vụn ghê người.
Trương Diệp đứng bên cạnh nhìn, sợ tới mức run lên, chân cũng mềm xuống.
“Tôi biết bản lĩnh ba phải của cậu nhưng hiện tại đừng giả vờ với tôi.”
Cảm xúc của Thẩm Chiếu đã đến bên bờ vực sụp đổ, trong mắt chỉ còn lại tuyệt vọng điên cuồng, vẻ mặt ngày càng trở nên thô bạo: “Em ấy đi đâu.”
“Hứa, cô Hứa cô ấy bị ông Thẩm đón đi rồi……”
"Ông Thẩm nào.”
“Vị ở nhà cũ, ông nội của ngài, ông ấy đã đến Lâm Thành.” Giọng Trương Diệp phát run, sợ cái tiếp theo bị Thẩm Chiếu quăng vỡ chính là bản thân nên không dám giấu giếm nữa.
“Ở đâu?"
Trương Diệp khóc không ra nước mắt: “Đừng —— ngài biết cô ấy an toàn là được, hiện tại ngài không thể qua đó! Tổng giám đốc Thẩm tôi xin ngài, nếu ông Thẩm biết tôi dẫn ngài qua đó thì tôi sẽ xong đời.”
Thẩm Chiếu nhìn ống tay áo bị kéo của mình, ném ra giọng nói lãnh đạm: “Chính cậu nghĩ cho kỹ, nên đắc tội ông ấy hay là đắc tội tôi.”
Trương Diệp đã muốn quỳ xuống xin anh, vẻ mặt sống không còn gì luyến tiếc.
“Xin ngài Tổng giám đốc Thẩm, ngài thật sự không thể qua đó……Ông Thẩm biết ngài tâm ý kiên quyết, sẽ không làm khó cô Hứa đâu, ngài đừng khẩn trương như thế, chỉ đi một lúc thôi, ngài kiên nhẫn từ từ đợi, lát nữa cô Hứa sẽ được trả về nguyên vẹn trước mặt ngài mà.”
“Dẫn đường cho tôi.”
Thẩm Chiếu tưởng tượng đến việc Nguyện Nguyện có khả năng bị làm khó, có khả năng biết được hiện tại anh bất kham thế nào, có khả năng bị ông nội tác động, có khả năng rời khỏi anh…… Bất kể là loại khả năng anh đều chịu không nổi.
Cảm xúc hỏng mất khiến anh căn bản không thể bình tĩnh được, quá khứ mỗi giây đều như biến thành thực thể đánh vào tim anh.
“Tổng giám đốc Thẩm ngài bình tĩnh một chút, chính miệng cô Hứa đã nói là thích ngài mà!”
Đầu óc Trương Diệp nhanh chóng hoạt động, vắt hết óc nghĩ cách ngăn cản Thẩm Chiếu: “Chẳng lẽ ngài không muốn biết bản thân có bao nhiêu phân lượng trong lòng cô Hứa sao?”
“Không muốn biết.”
Em ấy có thể thích mình bao nhiêu chứ?
Làm sao anh dám thử cái này, chút yêu thích nhỏ bé không đáng kể này với anh mà nói là quá nhiều rồi.
Thẩm Chiếu tự giễu nhắm mắt lại sau đó tiếp tục lấy một cái điện thoại khác gọi cho một người nào đó.