Không xác định
Chương 284: HOÀN CHÍNH VĂN
Nước mắt Hứa Nguyện rơi xuống: “Ngốc chết đi được, Chiếu Chiếu thật ngốc. Anh ngốc như thế này, em làm sao có thể yên tâm để anh ở lại…chỉ có, cả đời này chỉ có thể ở bên cạnh em.”
Cô khóc dữ dội, ở trong lòng anh khóc nước mắt đầy trên mặt, Thẩm Chiếu đau lòng nâng khuôn mặt của cô lên:
“Đừng khóc nữa bảo bối, hôm nay còn phải đón năm mới đó.”
“Hu hu…Chiếu Chiếu anh hại em đau lòng muốn chết.”
Thẩm Chiếu yêu bộ dạng vì anh mà khổ sở động tâm của Nguyện Nguyện, từ trước đến giờ chưa từng được thỏa mãn, anh vỗ nhẹ vào lưng cô dỗ dành:
“Sẽ không như thế nữa, chỉ cần Nguyện Nguyện khỏe mạnh bình an ở bên cạnh anh, anh nhất định sẽ tốt.”
“Chúng ta vẫn còn rất nhiều rất nhiều lần đón năm mới nữa, nhìn về phía trước có được không?”
Hứa Nguyện mở to mắt, bị Thẩm Chiếu hôn lên đôi mắt sưng lên vì khóc của cô, nức nở muốn ngừng khóc ôm lấy cổ anh.
“Thẩm Chiếu, em yêu anh.”
“Anh cũng yêu Nguyện Nguyện, rất yêu.”
Thẩm Chiếu giúp cô quấn lại chiếc khăn quàng cổ. Hai má trắng nõn dịu dàng của Hứa Nguyện vì lạnh mà ửng hồng.
Cánh cửa cọt kẹt mở ra. Thẩm Uyên đội một chiếc mũ bước ra, hướng về phía hành lang nói: “Đi thôi, Thẩm Chiếu, về nhà cháu ăn cơm, muộn một chút ba mẹ cháu cũng về đến nơi rồi.”
"Cháu dâu nói cháu hiện tại có thể nấu ăn rồi, ta đến một miếng cũng chưa được ăn. Lão Trần, ông cũng nếm thử xem.”
Một ông lão khác mỉm cười mở ô ra.
“Không được lão gia tử, đánh xong ván cờ này tôi cũng phải trở về đón năm mới rồi. Ông cũng khó có dịp đến Lâm Thành một chuyến, qua vài ngày nữa tôi làm chủ, mời ông với tiểu Thẩm tổng, tiểu Trần qua đây uống trà.”
“Được. Không giữ ông nữa, qua vài ngày sẽ qua nhà làm phiền ông.”
“Ây, được, vậy tôi đi trước đây.”
Ông già cầm ô che rồi bước đi trên nền tuyết.
Thẩm Uyên cầm lấy gậy ba-toong của người bên cạnh đưa cho, Hứa Nguyện trượt khỏi người Thẩm Chiếu, đi từng bước qua.
Thẩm Uyên nhìn Hứa Nguyện đi từ bên đó ra, ông chống gậy cau mày nói một cách thần bí:
“Những loại trà khác ta đều không để ý. Cháu đoán xem là tại vì sao?”
Hứa Nguyện cũng cười:
“Tại sao?”
Thẩm Uyên cười lớn.
“Bởi vì cháu dâu đã lấy hồng bao của ta, cho nên ta phải uống trà của cháu trước.”
Hứa Nguyện đem hồng bao dày cộp nhét vào tay Thẩm Chiếu, rồi đưa tay luồn xuống đan năm ngón tay vào tay anh:
“Được rồi, bây giờ mời ngài đi.”
Một ngọn lửa than nhỏ bùng lên trước cửa phòng trà, hơi nước trắng bốc lên nghi ngút từ chiếc ấm cũ đã cháy đen, nhưng ngay lập tức biến thành những bông hoa tuyết nhỏ trong không khí lạnh giá.
“Ông ơi, cẩn thận, mặt đất rất trơn, để cháu giúp ông.”
“Được.”
Thẩm Uyên một bên được vệ sĩ đỡ, một bên cánh tay được Hứa Nguyện đỡ lấy, chậm rãi bước xuống bậc thềm.
Những mảnh tuyết nhỏ vụn rơi trên đỉnh mũi, Hứa Nguyện nghiêng đầu nhìn Thẩm Chiếu, hai người cùng nhìn nhau cười.